Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy ông ta không nói gì, đám người vây xem bắt đầu hò lên, chế nhạo châm biếm.

Cỏ trên tường tự có tự giác của cỏ trên tường, tóm lại tiền cũng không phải do bỏ ra, có cơ hội châm biếm đám người giàu, thì đâu thể bỏ qua. Cơ hội như vậy, không phải thường xuyên gặp.

Ở cửa Bách Thảo Đường bị đám người vây quanh cười nhạo, mặt mũi của Bạch Quân Đường phải để ở đâu.

Nhưng việc này cũng khiến ông ta tỉnh ra, cười lạnh lùng nói: “Cô gái, bàn cờ như ý của cô đánh rất được đấy. Dùng y thuật của nhà họ Bạch chúng tôi để cược tiền cả nhà họ Bạch, có chuyện dễ dàng thế không? Bệnh có nặng nhẹ, đương nhiên nhà họ Bạch chúng tôi cũng có bệnh không chữa được. Nếu là bệnh vô phương cứu chữa, thì là đã đến kiếp số, mang việc này ra cược, không công bằng với nhà họ Bạch, càng không tôn trọng người bệnh”.

“Nói như vậy, Bạch gia không dám cược?”, Lâm Mộng Đình cười với vẻ mặt chế nhạo.

“Hây, cứ nghĩ Bạch gia là nhân vật lớn, thì ra lại nhát gan như vậy!”, bên cạnh có người nhỏ tiếng nói.

Một người khác nói: “Năm trăm triệu đấy, đổi là ai thì cùng nhụt chí thôi!”

“Cô gái xin đẹp này sao không nhát? Chẳng lẽ cô ta còn giàu hơn nhà họ Bạch?”

“Chưa nói chắc được, anh không nghe vừa nãy họ nói, anh chằng bên cạnh cô ta là cậu ấm nhà họ Lý sao?”

“Nhà họ Lý là nhà nào?”

“Hây, chưa từng nghe nói đến à? Các anh còn quá trẻ, về hỏi bố mẹ của các anh thì biết. Hai mươi năm trước, thủ đô chính là thiên hạ của nhà họ Lý”.

“Đúng, tôi nghe chú tôi từng nói, trước đây nhà họ Lý rất lợi hại, đệ nhất thế gia thủ đô!”

“Chẳng trách dám ăn nói với Bạch gia như vậy, hôm nay Bạch gia gặp khó!”

Khuôn mặt già của Bạch Quân Đường đỏ bừng, tức giận nói: “Hừ, không phải không dám, là không công bằng!”

“Vậy Bạch gia cảm thấy thế nào mới coi là công bằng?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

Bạch Quân Đường nói: “Trừ phi nhà họ Bạch tôi không chữa được, cô có thể tìm người chữa được cho đứa trẻ, thì đừng nói năm trăm triệu, năm tỷ, tôi cũng dám bỏ ra. Vấn đề là, cô dám không?”

Bạch Quân Đường không phải nói lời trong lúc tức giận, mà là muốn dùng lời áp chế đối thủ, để đối phương không thể bỏ qua chủ đề này. Vì còn bỏ qua, bất kể có cược hay không, cũng đều ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nhà họ Bạch.

Nhưng không ngờ, Lý Dục Thần từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng:

“Được, vậy thì cược năm tỷ!”

Trên phố ồn ào lập tức yên tĩnh.

Mọi người đều cứng đờ, tai dựng đứng lên, dường như đang xác nhận rốt cuộc mình có nghe nhầm không, hơn nữa nghi ngờ có phải mình phân tâm nên bỏ lỡ cái gì không, làm sao đột nhiên từ năm trăm triệu biến thành năm tỷ rồi?

Năm tỷ đấy!

Đây là khái niệm gì?

Là khái niệm mà người bình thường không có.

Ông chủ Hầu cũng hít khí lạnh, cảm thấy mình làm ăn mấy chục năm coi như làm vô ích rồi.

Nguyên nhân kết quả của sự việc hôm nay, ông chủ Hầu đã trải qua toàn bộ, từ ông lão lén ăn trôm tấm thảm trên xe đẩy bị chó cắn, đến nằm dưới đất ăn vạ, đến sau đó Bạch Quân Đường xuất hiện.

Đôi tình nhân trẻ này cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện này như ông ta, ban đầu cũng chỉ là người ngoài xem.

Người ta tùy tiền lo chuyện bao đồng, đánh cược với người khác, vừa mở miệng đã là năm tỷ!

Đây là kẻ ngốc lắm tiền? Hay là tự tin quá mức?

Ông chủ Hầu nghĩ đến cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô hai mươi năm trước, nếu là người đó hô lên năm tỷ, ông ta chắc chắn kêu một tiếng hay trong lòng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào, vì cậu Lý đó, chính là kẻ dám chơi! Cũng chỉ có như vậy, mới xứng với danh tiếng cậu ấm đệ nhất thủ đô.

Còn vị trước mắt này…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK