Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phương Hưng cũng không dám chủ quan, chỉ có thể vung kiếm ngăn cản.

Ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần bên cạnh, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở nơi đó như cọc gỗ, không hề nhúc nhích, không khỏi giận dữ nói:

"Cậu Lý, không phải cậu cũng là Tông Sư sao, mau đi trợ giúp Tiêu tông sư đi!"

Lý Dục Thần vẫn bất động, chỉ nhìn chằm chằm vào trong bóng tối phía xa, giống như đang chờ đợi cái gì.

Bạch Phương Hưng càng nhìn càng tức giận, nếu không phải đang bận đánh u linh, ông ta hận không thể đi lên cho anh mấy cái bạt tai.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tên nhóc này đúng là vô dụng, Tiêu lão tông sư đã bị cậu ta lừa rồi!

Cũng không biết lúc trước cậu ta dùng mánh khoé gì mà ngay cả Kim sư huynh cũng bị cậu ta lừa, còn coi cậu ta là khách quý.

"Tiêu Tông sư, đừng dùng hết sức lực, không thể ở lại đây lâu được, chúng ta hợp sức mở đường thoát, sau khi đi ra ngoài lại nghĩ biện pháp!"

Tiêu Minh Hạc cũng cảm thấy đến bây giờ Lý Dục Thần còn chưa ra tay, thực sự là có chút quá đáng.

Mặc dù ông ta không cảm thấy Lý Dục Thần là kẻ vô dụng giống Bạch Phương Hưng, dù sao bố ông ta - Tiêu Sinh - tôn sùng Lý Dục Thần như thế, hơn nữa tin tức do võ lâm phương nam truyền đến hẳn là không thể sai sót được, ít nhất cậu Lý này cũng phải là cảnh giới Tông Sư.

Cũng không đến mức bị đám quỷ vật trước mắt dọa sợ choáng váng chứ?

Haiz, đúng là còn quá trẻ!

Trong lòng Tiêu Minh Hạc vô cùng bất mãn, liền tăng thêm sức lực lên tay, đáp lại: "Được, chúng ta lao ra!"

Đúng lúc này, trong bóng tối liên tục truyền đến những tiếng bình sứ vỡ vụn “choang choang choang choang…”.

Chắc hẳn tất cả thi bình trong mấy căn phòng đá này đều vỡ cả rồi.

Chợt nghe thấy một tiếng cười khằng khặc quái dị: "Ha ha ha ha, Thiên Đường có đường mấy người không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới. Bây giờ muốn chạy? Đã không kịp nữa rồi! Bách quỷ dạ hành, mấy người không trốn thoát đâu! Ha ha ha, ha ha ha..."

Giọng nói này vô cùng dữ tợn, lơ lửng không cố định, không biết truyền đến từ nơi nào.

Ông chủ Hầu nghe vậy thì ngứa ngáy, trên người nổi lên từng lớp da gà.

Trong lòng Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc cũng vô cùng khủng hoảng.

Lời người này nói rất có thể là thật, mấy trăm thi quỷ, oán linh đếm không hết, dưới lòng đất âm khí nồng đậm này, pháp lực và công phu đều sẽ suy giảm, chỉ bằng hai người bọn họ sẽ rất khó lao ra.

Đúng lúc này, một tia chớp bỗng nhiên sáng lên, chiếu căn phòng đá dưới đất này giống như ban ngày.

Mà điều khiến ba người cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi chính là, vậy mà tia chớp này lại ở trong tay Lý Dục Thần.

Từng tia chớp như cành cây phân ra rất nhiều nhánh cây, xì xì xèo xèo, quấn lấy oán linh lơ lửng trên không trung và thi quỷ nhúc nhích trên mặt đất.

Mà trụ của tia chớp lại vươn thẳng vào trong bóng tối phía trước, đập vỡ vách đá dày đặc ầm vang.

Sau đó chiếu sáng một khuôn mặt trắng bệch phía sau vách đá.

"Đậu má nó chứ..."

Bóng dáng người kia lóe lên, đã mất đi tung tích, chỉ để lại một chửi mơ hồ không rõ.

Cùng lúc đó, bóng người Lý Dục Thần cũng lóe lên, đuổi theo.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong giây phút tia chớp lóe lên.

Tia chớp dập tắt.

Chỉ để lại một mảnh tàn quang xám trắng, còn có tàn ảnh của tia chớp và Lý Dục Thần bay qua.

Bên tai còn vang vọng tiếng mắng của người kia.


Tiếp theo chính là bóng tối vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK