Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Phượng Anh nhìn Lý Dục Thần như nhìn một kẻ điên. Đúng vậy, trong lòng bà ta không có ai đáng giá mười tỷ cả. Sao trên đời này lại có mạng người nào đáng giá mười tỷ cơ chứ?

Lý Dục Thần nói: “Nếu bà không bỏ ra nổi chừng ấy tiền cũng không sao, tôi thay một điều kiện khác. Chỉ cần bà làm được hai chuyện này thì sẽ giữ được mạng cho con trai bà. Một, dùng kiệu tám người khiêng, đàng hoàng rước dì La vào nhà họ Trần; hai, ở từ đường của nhà họ Trần, tuyên bố trước mặt mọi người rằng Trân Văn Học là người nối nghiệp gia chủ của nhà họ Trần”.

“Gậu nằm mơi” Phan Phượng Anh bật thốt ra miệng.

Bà ta hiểu rất rõ, hai điều kiện này của Lý Dục Thần có nghĩa là gì. Rước La Bội Dao vào nhà họ Trần bằng kiệu tám người khiêng thì Phan Phượng Anh bà ta là gì? Sau này ai làm bà chủ của nhà họ Trần?

Điều thứ hai lại càng không thể! Nếu chỉ định Trần Văn Học làm người nối nghiệp thì công bà ta vất vả bao nhiêu năm qua sẽ đổ sông đổ bể hết, chuyện này có gì khác chuyện rước La Bội Dao bằng kiệu tám người khiêng đâu?

Lý Dục Thần giơ tay lên, cửa phòng vốn đã đóng chặt lại mở ra.

“Bà trở về suy nghĩ thật kỹ đi, nếu không chấp nhận hai điều kiện này thì chỉ mười tỷ ra mua mạng. Còn giờ thì bà có thể đi được rồi”.

“Đồ điên! Tên thần kinh!...”

Phan Phượng Anh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, trông thấy hai tên vệ sĩ ngồi ngoài góc hành lang, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sập lại sau lưng mình, bà ta thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng.

Bà ta rất hối hận vì đã tới đây. Vốn cứ tưởng có thể dễ dàng bắt chẹt cả gia đình này, không ngờ bọn họ lại khó chơi như vậy. Đúng là bọn điên!

Lại còn đòi mười tỷ nữa chứ, Phan Phượng Anh quyết định sẽ không đưa cho bọn họ một xu nào hết. Không chỉ vậy, bà ta còn muốn cả nhà này sống không. bằng chết! Ngay cả căn nhà nho nhỏ này cũng phải lấy hết! Cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ như chó nhà có tang, có vậy bà ta mới hả dạt

Còn về phần sức khỏe của con trai bà ta Trần Chí Hổ, bà ta tin chắc kiểu gì cũng sẽ có người chữa được. Chẳng phải chỉ là điểm huyệt thôi sao, chỉ cần lão Tông Sư nhà họ Hoàng Hoàng Tổ Hùng chịu ra tay thì chắc. chắn có thể giải được. Nếu không được thì cùng lắm về nhà ngoại nhờ anh cả của bà ta. Anh cả của bà ta rất thân thiết với đạo sĩ của Mao Sơn, nghe nói đạo sĩ Mao. Sơn có bản lĩnh hàng long phục hổ, có thể trảm yêu trừ ma, giải chút thủ đoạn nho nhỏ này của tên họ Lý kia chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao!

Sau khi Phan Phượng Anh đi rồi, trong phòng rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi. Không biết từ lúc nào, Trần Văn Học đã giàn giụa nước mắt. Anh ta nhìn mẹ mình, nức nở nói: “Mẹ, con có lỗi với mẹ, để mẹ phải chịu tủi thân!”

La Bội Dao chậm rãi bước tới bên Trần Văn Học, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của con trai, áp mặt lên trán anh ta, khế nói: “Con ngoan, là mẹ hại con phải chịu tủi thân mới đúng, con phải chịu đựng quá nhiều chuyện mà đáng ra con không cần phải chịu. Mẹ hứa với con, sau này không ép con nữa, con không thích làm cậu chủ của nhà họ Trần thì sau này chúng ta không làm nữa. Con cứ việc làm một chú chim nhỏ tự do, muốn bay đi đâu thì đi

“Không, mẹ!”, Trần Văn Học ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp in hän vết thời gian của mẹ mình: “Con đã suy nghĩ thấu đáo rồi, trước đây con sống quá tùy hứng, thường hay làm mẹ giận, sau này con sẽ không thế nữa. Con vốn chính là cậu chủ của nhà họ Trần, tại sao con lại phải đi? Con sẽ cố gắng. Từ nay về sau, nhất định không để người ta khinh thường con nữa, càng sẽ không để người ta bất kính với mẹ nữa!”

La Bội Dao ôm chặt lấy con trai, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra, lăn dài từ gò má bà ta xuống mặt Trần Văn Học. Nước mắt của hai mẹ con hòa vào nhau tựa như dòng suối chảy trên mặt đất.

Lý Dục Thần đứng dậy, lặng lẽ đi ra ngoài.

Hơi ấm lưu lại trong phòng.

Bên ngoài đã lên đèn, gió lạnh mùa đông thổi vào. căn chung cư cũ kỹ nhưng chẳng thổi tắt nổi tình cảm ấm nồng của con người.

Khi Phan Phượng Anh về đến nhà, Trần Chí Hổ đang đau đớn lăn lộn dưới đất.

“Con trai à, con sao rồi? Con trail”, Phan Phượng Anh vội vàng hỏi.

Bà ta nghĩ tới lời Lý Dục Thần nói, hằng ngày cơn đau sẽ mạnh lên gấp bội, nếu như ý chí không đủ mạnh thì có lẽ không thể sống nổi quá ba ngày.

“Định Bang! Định Bang!", Phan Phượng Anh sốt ruột hỏi: “Nhà họ Hoàng nói thế nào? Bao giờ thì Hoàng lão Tông Sư mới tới?”

Lúc này, Trần Định Bang cũng rất nóng ruột nhưng ông ta vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Yên tâm, nhà họ Hoàng đã đồng ý rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới ngay thôi”.

“Định Bang, ông gọi lại giục người ta đi, bọn họ ra điều kiện thế nào thì cũng cứ đồng ý đi!", Phan Phượng Anh nói.

Trần Định Bang không còn cách nào khác đành phải gọi lại cho bọn họ.

Buổi tối, Hoàng Duy Long đi cùng với chú mình - đại Tông Sư Hoàng Tổ Hùng đã lâu không lộ mặt công khai tới nhà họ Trần.

Trần Định Bang đã từng gặp Hoàng Tổ Hùng. Khí phách mạnh mẽ của bậc đại Tông Sư toát ra từ người Hoàng Tổ Hùng lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm trong †âm trí Trân Định Bang hồi trẻ.

Thế nhưng lần này gặp lại, Trần Định Bang phát hiện ra, khí thế choáng ngợp của Hoàng Tổ Hùng năm xưa đã không còn nữa, trông ông ta giờ chỉ còn giống một người bình thường chẳng có gì đặc biệt, đến mức mà Phan Phượng Anh phải hỏi nhỏ ông ta xem đây có phải là Hoàng Tổ Hùng thật không?

Đương nhiên nhà họ Hoàng không đến mức dẫn một Hoàng Tổ Hùng giả tới lừa người khác. Trân Định Bang cũng có mắt, ông ta biết thế nào là phản phác quy chân, chứng tỏ cảnh giới của Hoàng Tổ Hùng đã tiến thêm một bậc. Có thể nhận ra điều này từ nét mặt tự tin của Hoàng Duy Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK