Vương Bách Thuận vừa nói vừa đẩy hộp đến trước mặt Lâm Mộng Đình.
Ông ta làm việc rất khôn khéo, không nói đưa tặng Lâm Vân, mà tặng cho Lâm Mộng Đình. Không những càng có vẻ trịnh trọng, còn cho đối phương quyền tự do xử lý. Lâm Mộng Đình giữ lại cho mình, hay trả lại cho Hầu Thất Quý, hoặc qua tay tặng cho vị sư phụ Vinh Môn kia, thì không còn liên quan đến ông ta nữa.
Lâm Mộng Đình vốn sẽ không nhận lấy, nhưng nghe có liên quan đến Vinh Môn, cô nhìn thoáng qua Lý Dục Thần. Thấy Lý Dục Thần gật đầu, cô mới hộp ra, cầm con sư tử bằng ngọc lên, nhìn qua rồi đưa cho Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua miệng con sư tử, sau đó trả lại sư tử cho Lâm Mộng Đình, khẽ gật đầu với cô.
Lâm Mộng Đình hiểu ý, thả sư tử lại trong hộp, cười nói với Vương Bách Thuận: "Tứ gia có ý tốt, tôi sẽ thu vật này. Chỉ là chúng tôi tới vội vàng, trên người không có quà cáp gì, tương lai có cơ hội tôi sẽ đáp lễ cho Tứ gia sau. Phần tình nghĩa này của Tứ gia, tôi và Dục Thần nhớ kỹ".
Vương Bách Thuận cười haha đáp: "Phu nhân khách khí quá. Vật ngoài thân, không cần nhớ nhung ở trong lòng. Huống hồ đây là Hầu gia tặng cho tôi, tôi chỉ là mượn hoa hiến Phật. Nếu cô nhớ, cô cũng nên nhớ phần ân tình này của Hầu gia".
Lâm Mộng Đình thu hộp lại, chỉ thấy tay cô khẽ nhúc nhích, chiếc hộp dài khoảng nửa thước kia bỗng nhiên không thấy.
Vương Bách Thuận rất khiếp sợ, vị phu nhân này biết ảo thuật, hay đang gian lận?
Ngay cả Lý Dục Thần cũng khá kinh ngạc.
Đương nhiên anh biết đồ vật được đưa vào trong chiếc nhẫn trên tay Lâm Mộng Đình, nhưng trước đó, Lâm Mộng Đình còn chưa thể sử dụng nhẫn không gian.
Pháp bảo loại không gian không phải biết vài câu thần chú là có thể sử dụng.
Lúc nếp gấp không gian mở ra, năng lượng của không gian bị bẻ gãy sẽ tràn ra, chỗ tiếp giáp giữa không gian nhỏ và không gian lớn sẽ xuất hiện hiện tượng mai một vật chất.
Tại giới tu tiên, rất nhiều đại tông sư luyện khí từng vô ý dẫn tới không gian mai một – một cái hố đen nhỏ - trong lúc rèn đúc pháp bảo loại không gian, chỉ chớp mắt đã nuốt chửng một tông môn, đây đều là chuyện thường xảy ra.
Đến khi rèn đúc thành công pháp bảo loại không gian, tương đương với vũ khí hạt nhân đã được bảo hiểm, không phải cứ châm lửa vào là dùng được, mà có trình tự nghiêm ngặt và phức tạp, đi kèm với năng lực và cảnh giới tương ứng.
Cũng chỉ có Vạn Tiên Tông Thiên Đô mới có thể chế tạo ra loại túi trữ vật nhỏ gọn tiện lợi mà Lý Dục Thần đưa tặng cho chị Mai dùng. Loại này người nhập môn tu hành có thể dùng được, chỉ là không gian rất nhỏ, không để được bao nhiêu đồ vật.
Trong mắt Lâm Mộng Đình lóe lên vẻ hưng phấn, có điều cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lý Dục Thần cũng không nói gì nhiều, tiếp tục nói chuyện phiếm uống trà với mấy người Vương Bách Thuận và Hầu Thất Quý.
Đang lúc bọn họ trò chuyện, có người tiến đến, nói nhỏ vài câu bên tai Vương Bách Thuận.
Sắc mặt Vương Bách Thuận thay đổi, đứng dậy nói: “Cậu Lý, phu nhân, mọi người chờ tôi một lát, tôi ra ngoài một chút liền về”.
Lý Dục Thần hỏi: “Là người của Tần gia đến à? Tứ gia không cần khó xử, nếu họ đã muốn gặp tôi thì cứ để họ vào đi”.
Vương Bách Thuận mỉm cười xấu hổ, một lần nữa ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Mời ông ta vào.”
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi tiến vào, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó gật đầu chào Vương Bách Thuận: “Tứ gia!”
Vương Bách Thuận đổi sang khuôn mặt tươi cười, đứng dậy đón chào: “Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là ông Tôn. Nào vào đây, mời ông ngồi uống trà”.
“Trà thì thôi khỏi cần uống, Tứ gia ông ngồi xuống đi. Không biết ở đây vị nào là cậu Lý?”, lúc đặt câu hỏi, ông Tôn đã hướng mắt về phía Lý Dục Thần.
“Chính là tôi”, Lý Dục Thần lên tiếng.