Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bên trong thức hải sẽ xuất hiện thế giới lập thể, nhưng lại mờ mịt tối tăm, trong bóng tối tĩnh mịch có rất nhiều thứ kỳ quái lấp lóe.

Lý Dục Thần cảm thấy đây rất có thể là một tấm bản đồ lập thể, ba chiều thậm chí là bốn chiều, nhìn bằng mắt thường thì bản đồ trên mặt cờ chỉ là hình chiếu phẳng, cho nên sẽ đứt quãng, chỉ có hai chữ Trầm Quang bên trên.

Dùng mắt thường quan sát hình ảnh không gian đa chiều sẽ là trừu tượng, chỉ có thể thông qua thần thức để chuyển hóa. Nhưng nếu như bản đồ không hoàn chỉnh, nó sẽ không bị chia cắt đều giống mặt phẳng, mà là tán loạn, ở trạng thái lượng tử.

Lý Dục Thần suy đoán đây là vị trí tổng đàn Ma giáo, bao gồm cả chỗ gọi là biển Trầm Quang. Có lẽ còn có con đường và phương pháp tiếp dẫn Thiên Ma từ thế giới ngoài.

Rốt cuộc có phải như vậy hay không thì cũng chỉ có thể lấy hết toàn bộ năm lá cờ Ngũ Phương Đường của Ma giáo mới biết được.

Lâm Mộng Đình và nhà họ Bạch đã đàm phán xong xuôi phương án nhập cổ phần. Phương án này cũng đã nhận sự đồng ý của Lang Dụ Văn ở thành phố Hòa xa xôi. Bây giờ chỉ cần đợi đến khi Lang Dụ Văn phái người tới thực hiện cụ thể, cổ phần của Bách Thảo Đường cũng sẽ trở thành tài sản đầu tiên của tập đoàn Kinh Lý ở thủ đô.

Trong khoảng thời gian còn lại, Lâm Mộng Đình đều canh giữ ở bên người Lý Dục Thần. Một là để chăm sóc thương thế của anh, hai là sợ ma tâm của anh xuất hiện.

Hai ngày này, Lý Dục Thần ngoại trừ dưỡng thương và nghiên cứu cờ U Minh Quỷ ra thì cũng nhờ người của nhà họ Bạch đi nghe ngóng tin tức về nhà họ Na giúp anh.

Lần này đến thủ đô, vốn dĩ chuyện quan trọng nhất là đánh bại sinh tử quan của Vương Sùng Tiên, nhưng bây giờ nếu đã biết Ảnh Ma - cũng chính là Minh Bộc mà Đạm Đài Ngọc nói tới còn sống, vậy chuyện đó đương nhiên sẽ bị đẩy ra sau.

Huống chi Bạch Phương Hưng và Tiêu Minh Hạc còn đang dưỡng thương.

Mặc dù nhìn qua thương thế của hai người bọn họ không nặng bằng Lý Dục Thần, nhưng trên thực tế lại nguy hiểm hơn Lý Dục Thần. Thi độc của cương thi và thi sát xâm nhập vào tâm mạch của bọn họ, bởi vì lúc đó chiến đấu kịch liệt dẫn đến thi độc nhanh chóng khuếch tán, cho dù về sau có Lý Dục Thần giúp bọn họ trừ độc, cũng đã dùng linh dược Thiên Đô, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục cũng không thể nhanh như vậy được.

Bọn họ còn cần tĩnh dưỡng ít nhất là ba đến năm ngày mới có thể khôi phục bình thường.

Mặc dù nhà họ Bạch thua kém bốn gia tộc lớn rất xa, nhưng cũng là hào môn đỉnh cấp ở thủ đô, giàu có quyền thế, nhất là con cháu trong nhà đông đảo, muốn điều tra tin tức của nhà họ Na vẫn rất dễ dàng.

Ngày hôm đó, Bạch Kính Đình tới thăm Lý Dục Thần, đồng thời mang đến một tin tức: "Ngày mai nhà họ Na sẽ tổ chức hội nghị gia tộc, chắc hẳn các thành viên quan trọng đều sẽ trình diện".

Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Được, vậy tôi sẽ đến nhà họ Na, có rất nhiều thứ của nhà họ Lý cần lấy về".

Lâm Mộng Đình hỏi: "Có cần em đi cùng anh không?"

Lý Dục Thần biết Lâm Mộng Đình lo lắng cho mình, liền cười nói: "Yên tâm đi, trước khi biết rõ chuyện năm đó, anh sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Hơn nữa lần này anh tuyệt đối không thể để Ảnh Ma Minh Bộc chạy được".

Lâm Mộng Đình hiểu Ảnh Ma Minh Bộc vô cùng khó chơi, bây giờ tu vi của mình còn thấp, đi theo Lý Dục Thần sẽ chỉ trở thành vướng víu.

Cô liền cầm tay của anh nói: "Anh phải cẩn thận một chút, lần này cũng không thể để bị thương nữa!"

Lý Dục Thần vỗ vỗ mu bàn tay của cô: "Không có việc gì đâu".

Anh chợt nhớ tới cái gì, nói: "À đúng rồi, Mộng Đình, em giúp anh đến Phan Gia Viên thăm ông chủ Hầu. Lần này có thể thuận lợi giết chết Đạm Đài Ngọc, không thể bỏ qua công lao của ông ta được".

Lâm Mộng Đình nói: "Được rồi, đúng lúc em cũng muốn đến Phan Gia Viên chơi, nghe nói nơi đó có nhiều đồ tốt, nói không chừng có thể nhặt nhạnh được cái gì thì sao".

Lý Dục Thần nói: "Chơi thì được, nhưng phải cẩn thận, bà xã anh xinh đẹp như vậy, đừng để bị người ta dẫn đi mất".

Lâm Mộng Đình cười khanh khách: "Em đi theo sư phụ tiện nghi là anh tu hành nửa năm rồi, nếu mà vẫn bị người ta dẫn đi mất, chứng tỏ anh làm sư phụ quá kém".

Lý Dục Thần nghiêm mặt nói: "Anh dạy em dưỡng khí luyện công, chứ không dạy em đối phó với lời ngon tiếng ngọt như thế nào, nghe nói người thủ đô rất biết cách ăn nói, nhỡ may gặp phải anh chàng nào đẹp trai, bắt cóc em đi mất, chẳng phải anh sẽ thua thiệt lớn sao".

Lâm Mộng Đình cười đến mức cúi người ôm bụng, không ngừng run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK