Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngược lại là Vinh Môn, thời hưng thịnh năm đó, uy phong hơn Yếu Môn nhiều.

Đầu đường ngõ nhỏ, siêu thị, trạm xe, xe công cộng, nơi nào mà không có người của Vinh Môn?

Địa vị của đại lão Vinh Môn trên giang hồ, đều rất nổi tiếng.

Giờ đây mai danh ẩn tích, chỉ còn lại một vài nhóm nhỏ không hiểu quy tắc lén lút chạy khắp nơi, làm hỏng quy tắc ngành thì không nói, cũng làm hỏng cả danh tiếng của ngành này.

Trong mắt sư phụ Vinh, Vinh Môn đã chết.

Càng lúc càng nhiều người tập trung ở đầu đường, những người này cũng không vây đến. Giữa ban ngày ban mặt, nếu vây đến, khó tránh gây chấn động. Họ chỉ nhìn từ xa, giữ khoảng cách vô cùng hợp lý.

Có thể thấy, tính tổ chức, tính kỷ luật của họ rất mạnh.

Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến mặt sưng phồng tím bầm rất khó khăn bò từ dưới đất lên, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, nói với Viên Khả Kiều: “Kiều Kiều, sao em lại gọi người của các em ra?”

Viên Khả Kiều tức giận nói: “Anh đã bị đánh thành như vậy, em còn không gọi người? Chẳng lẽ nhìn họ đánh chết anh à?”

Na Nhữ An sờ khuôn mặt tím bầm, trong mắt lóe lên tia bất an.

Viên Khả Kiều thấy người mình đến đông đảo, cũng to gan hơn, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Sao không đánh nữa hả? Chẳng phải các người đánh giỏi lắm hả?”

Na Nhữ An liếc nhìn Trương Diễm Diễm, nói: “Được rồi, cô mau đi đi, đi càng xa càng tốt, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi và Kiều Kiều nữa!”

Vừa nãy Trương Diễm Diễm đã bùng phất ra tủi thân ấm ức tích lại mấy năm và tức giận nhất thời, mới điên cuồng như vậy, lúc này bình tĩnh lại, nhìn Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến như vậy, cơn tức cũng nguôi. Còn có thể thế nào đây, cũng không đến mức đánh chết người.

“Được, tôi đi! Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến tìm anh nữa, coi như tôi chưa từng gặp anh!”, cô ta nói.

“Các người đi nổi không?”, Viên Khả Kiều cười lạnh lùng nói: “Bây giờ mới muốn đi, muộn rồi!”

Viên Khả Kiều nói xong, giơ tay, nắm nhẹ thành nắm đấm.

Đám người lưa thưa xung quanh không xa không gần trông như không liên quan, đột nhiên đồng loạt dậm chân.

Tiếng dậm chân khá chấn hãi lòng người, người bình thường nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhất định sẽ sợ hãi.

Trái tim của Trương Diễm Diễm cũng đập thụp thụp theo tiếng bước chân.

Không chỉ cô ta, ngay cả Na Nhữ An, da thịt trên mặt sưng tím cũng run lên.

Thực ra Na Nhữ An không thích Viên Khả Kiều, nhưng anh ta chẳng còn cách nào, đây là hôn sự của gia tộc sắp xếp cho anh ta.

Sau lưng Viên Khả Kiều là Yếu Môn thủ đô, cũng là tổng đà của bang ăn xin phía Bắc.

Bang chủ Trương Điên, mọi người gọi là kẻ điên Trương, lúc điên lên thì không nể mặt ai hết.

Ngay cả Na Hy Nghiêu gia chủ của nhà họ Na cũng phải nể mặt ông ta mấy phần.

“Cô cho rằng, chỉ dựa vào đám cá thối tôm ươn này thì có thể ngăn được chúng tôi sao?”, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của chị Mai bỗng ngưng kết hàn sương.

Viên Khả Kiều không được tính là xinh đẹp, chính vì không đẹp, nên bệnh đa nghi của cô ta rất nặng, chỉ sợ Na Nhữ An có người phụ khác ở bên ngoài.

Cho nên lòng đố kỵ của cô ta cũng vô cùng nặng, không thích nhìn phụ nữ đẹp.

Vừa nãy nhìn thấy Trương Diễm Diễm, cô ta đã đã đánh đổ cả vò giám, mới muốn sỉ nhục một trận.

Bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt chị Mai, trong lòng càng khó chịu.

Làm sao có thể có phụ nữ đẹp như vậy chứ! Loại phụ nữ này đều đáng chết!

“Hừ, vậy thì thử xem, xem các người có đi nổi không!”, trong mắt Viên Khả Kiều lóe lên tia hung ác, lớn tiếng nói: “Tứ Bảo!”

Chỉ thấy nhân viên giao hàng mặc áo khoác vàng gần đó nhảy xuống từ xe điện, nhanh chóng đi đến trước mặt Viên Khả Kiều, gọi một tiếng: “Chị Kiều Kiều!”

“Tứ Bảo, xử lý họ đi!”, Viên Khả Kiều nói: “Tôi sẽ tranh một vị trí cho cậu trước mặt ông Điên”.

Nhân viên giao hàng tên Tứ Bảo vui mừng: “Cảm ơn chị Kiều Kiều!”

Rồi quay người, tháo mũ bảo hiểm xuống, kẹp trong khuỷu tay, đi về phía đám người chị Mai, nhìn mấy cái hỏi: “Các người ai đánh được? Tôi đánh với các người vài chiêu”.

Chị Mai lắc đầu nói: “Lão Vương, sư phụ Vinh, cậu ta nói muốn so chiêu với chúng ta đấy, chúng ta ai lên đây?”

Sư phụ Vinh nói: “He, rớt vào cống rồi phải không, so chiêu với sâu trùng, thật mất mặt!”

Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sư phụ Vinh, tôi biết ông không muốn chọc vào người của Yếu Môn, nếu ông sợ, để tôi lên đi”.

Sư phụ Vinh trừng mắt: “Láo! Tôi sợ cái gì? Tôi đang muốn tìm Trương Điên tính sổ đây!”

Nói xong đứng lên trước một bước, nói với Tứ Bảo: “Nhóc con, về đi, gọi Trương Điên đến, cậu không có tư cách so chiêu với tôi”.

Tứ Bảo vừa được Viên Khả Kiều khích lệ và cam kết, đâu có nghe lời này, trong lòng nổi giận, vụt người xông lên, giơ mũ bảo hiểm đập về phía sư phụ Vinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK