Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Vân Long trầm mặc một lát, nói: "Hận thì làm sao chứ? Cậu ta có thể cắt cổ tôi một lần, sẽ có thể cắt được lần thứ hai".

Vinh Quảng Kiệt lập tức im lặng, hơn nửa ngày mới tức giận nói: "Tôi không nuốt trôi cơn giận này được!"

"Không nuốt trôi cũng phải nuốt", ánh mắt của Phan Vân Long như đao, bỗng nhiên lại hoà hoãn lại: "Sư phụ yêu thương cậu, nhất định sẽ giúp cậu xả giận. Nhưng mà địa vị của tên họ Lý kia không tầm thường, cậu phải có kiên nhẫn, đừng làm hỏng kế lớn của sư phụ".

...

Ở ngoài cổng và trong sân của một viện tứ hợp nọ đứng đầy bảo tiêu. Nhưng mà nhìn từ quần áo và chỗ đứng, hiển nhiên những vệ sĩ này thuộc về ba phe phái khác nhau.

Trên ghế sô pha trong phòng tiếp khách phía bắc có hai già một trẻ đang ngồi.

Người ngồi ở vị trí chủ nhà chính giữa chính là Tông Sư Sách Môn - Tần Thụ Nghĩa, Tần gia.

Mà trên ghế khách quý ở hai bên theo thứ tự là gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô - Vương Bách Xuyên, còn có cậu chủ nhà họ Sở ở thủ đô, Sở Triết.

Lúc này, Sở Triết mở miệng nói: "Hừ, nhà họ Na đúng là chẳng ra gì! Lúc trước tụ họp, người thể hiện mạnh nhất chính là bọn họ, bây giờ họ Lý tới, người đầu tiên phản chiến cũng là bọn họ".

Tần Thụ Nghĩa cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: "Dù sao nhà họ Lý cũng là thế gia số một năm đó..."

Ông ta nói rất chậm, vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Vương Bách Xuyên.

Vương Bách Xuyên ngồi ở chỗ đó như lão tăng nhập định, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.

"...Hai mươi năm nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài", Tần Thụ Nghĩa đặt chén trà xuống, tiếp tục nói: "Nhà họ Lý vẫn còn dư uy mà! Gia chủ nhà họ Vương, ông nói xem nào?"

Vương Bách Xuyên mỉm cười: "Dư uy vẫn còn, nhưng dù sao cũng là dư uy".

"Hahaha", Tần Thụ Nghĩa cười một tiếng: "Không hổ là nhà họ Vương! Gia tộc khác, so sánh với gia chủ nhà họ Vương, riêng tầm mắt và khí phách này vẫn còn kém xa!"

Trong lòng Sở Triết không phục, nhưng cũng chỉ khẽ nhíu mày, không tiện nói cái gì ngay mặt.

Sự biến hóa nét mặt của hắn ta biến hóa hoàn toàn lọt vào trong mắt Tần Thụ Nghĩa.

Tần Thụ Nghĩa mỉm cười, nói: "Không quan tâm đến nhà họ Na nữa, không biết nhà họ Tiêu nghĩ như thế nào? Cậu Sở, cậu và cậu Tiêu thân quen, không biết có nghe được tin tức gì hay không?"

Sở Triết nói: "Tiêu Ngôn đã nói với tôi, Tiêu gia chủ lên tiếng nói bọn họ không nên đi chọc Lý Dục Thần. Nhưng mà Tiêu Ngôn cũng không phục lắm. Hắn ta nói với tôi, nếu mà Lý Dục Thần xuống dốc rơi vào trong tay hắn ta, hắn ta sẽ phế bỏ võ công, tuyệt đối không thể để anh ta ngông cuồng ở thủ đô được nữa!"

Tần Thụ Nghĩa mỉm cười: "Cháu trai của Tiêu Vô Địch đương nhiên là mạnh hơn đồ đệ của tôi không ít".

Sở Triết cũng biết mình lỡ lời, nói vậy chẳng khác nào nói đệ tử của Tần môn quá yếu, liền giải thích: "Tiêu Ngôn cũng là tuổi trẻ khinh cuồng thôi".

Tần Thụ Nghĩa nói: "Không ngông cuồng sẽ uổng phí tuổi xuân mà!"

Sở Triết nói: "Nhà họ Tiêu rất cẩn thận, nhưng chắc là sẽ không đứng về phía họ Lý đâu".

"Nhà họ Tiêu là nhà họ Tiêu, có không đứng về phía họ Lý hay không thì có liên quan gì đến tôi?", Tần Thụ Nghĩa cười nói.

"Tần gia!", Sở Triết nhìn có vẻ vội vàng kích động: "Họ Lý vừa đến thủ đô đã muốn lấy ông ra để lập uy. Trước khi đến đây, bố tôi có nói, Tần gia đức cao vọng trọng, là thể diện của thủ đô chúng ta, chúng ta nhất định phải giữ được thể diện này. Họ Lý xuống tay với ông chính là đang vả mặt chúng tôi. Tần gia, ông cứ yên tâm, chỉ cần ông khai chiến với nhà họ Lý, nhà họ Sở chúng tôi nhất định sẽ đứng về phía ông".

Tần Thụ Nghĩa vội vàng khoát tay: "Cậu Sở, cậu cứ nói đùa. Tôi chỉ là một lão già họm hẹm làm giám định đồ cổ, nào có năng lực gì mà khai chiến? Đồ đệ tôi bị người ta đánh, chỉ có thể trách bọn họ không có thực lực tôi".

Sở Triết cho rằng Tần Thụ Nghĩa muốn từ bỏ, vô cùng sốt ruột, nói: "Tần gia, ông thật sự cho qua chuyện này sao? Ông lo lắng điều gì, có thể nói ra, cần trợ giúp gì thì cứ việc nói với chúng tôi là được".

Tần Thụ Nghĩa không nói gì, chỉ cầm chén trà lên lần nữa, dùng cái nắp nhẹ nhàng gạt bọt trà.

Ông ta càng không nhanh không chậm như vậy, Sở Triết càng sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK