Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Diễm Diễm cũng chưa chắc không có.

Cảm giác làm kỳ đà cản mũi cũng không dễ chịu.

Lý Dục Thần nói: “Anh Mã Sơn, hai người nói chuyện đi, em đến Đồng Khánh Đường một chuyến, mua ít dược liệu”.

Rồi rời khỏi quán bar.

Một mình đi trên phố, Lý Dục Thần mới hiểu được thế nào là nhàm chán.

Chẳng trách người trong thế gian thích tu tập với nhau, một người, nếu không luyện công, không tu hành, lúc không biết phải làm gì, quả nhiên là chán muốn chết.

Vốn dĩ đến Đồng Khánh Đường chỉ là cái cớ, không ngờ biến thành sự thực cuối cùng.

Lý Dục Thần đến Đồng Khánh Đường mua ít thuốc, tóm lại dự trữ thuốc thường dùng cũng không có hại.

Mua xong, anh đến văn phòng tìm Hồ Tu Nhất.

Hồ Tu Nhất nhìn thấy anh vô cùng bất ngờ, vui mừng dẫn Lý Dục Thần đến phía sau, gặp Hồ Sư Ước bố của ông ta.

Hai bố con nhà họ Hồ nhiệt tình tiếp đãi Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần và Hồ Sư Ước đã hẹn cùng thảo luận vài vấn đề y học, và một vài cách điều trị bệnh.

Hồ Sư Ước lại học được rất nhiều y thuật mà chưa từng biết đến từ chỗ Lý Dục Thần

Lý Dục Thần cũng không phải không có thu hoạch gì.

Truyền thừa y thuật nhà họ Hồ vô cùng chính tông, lại thêm hồ sơ y học tích lũy hành nghề bao nhiêu năm, đặc biệt là kinh nghiệm về các bệnh của người bình thường, truyền cảm hứng lớn cho Lý Dục Thần.

Trong lúc đang nói chuyện, Hồ Tu Nhất nhận cuộc điện thoại, sắc mặt hơi bất thường, nói với Hồ Sư Ước: “Bố, cô Tiền lại đến rồi”.

Hồ Sư Ước khẽ ngẩn người, nhìn sang Lý Dục Thần, bỗng vui mừng, nói: “Hôm nay có cậu Lý ở đây, có lẽ có thể giúp được cô ta, con bảo cô ta đợi một chút”.

Hồ Tu Nhất liền trả lời.

Hồ Sư Ước giải thích với Lý Dục Thần: “Mấy ngày trước, Tiền Nhược Vọng, gia chủ của nhà họ Tiền bị bệnh, đến mời tôi đi khám bệnh. Tôi đi khám, cũng chỉ là tuổi đã cao, nhiều năm vất vả tích thành bệnh, bèn kê một đơn thuốc, bảo ông ta chú ý điều dưỡng. Nhưng qua hai ngày, cháu gái của Tiền Nhược Vọng, Tiền Hân Đồng tìm đến, nói là đơn thuốc tôi kê không đúng, bệnh của ông nội cô ta càng nặng thêm, muốn tính sổ với tôi. Tôi lại đi một chuyến, bệnh của Tiền Nhược Vọng đúng là nặng hơn, nhưng không liên quan đến đơn thuốc của tôi. Tiền Hân Đồng nói rất khó nghe, lúc đó trong lúc tức giận, liền mặc kệ. Cậu xem, hôm nay cô ta lại đến, lần này không biết sẽ mắng tôi thế nào”.

“Tiền Nhược Vọng?”, Lý Dục Thần thầm đọc cái tên này: “Là người của nhà họ Tiền ở Tiền Đường ư? Có quan hệ gì với Tiền Khôn?”

Hồ Sư Ước kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Ồ, thì ra cậu Lý không biết ư. Tiền Nhược Vọng là gia chủ hiện tại của nhà họ Tiền, ông ta và Tiền Khôn là anh em họ, Tiền Khôn lớn hơn ông ta, cho nên ở Tiền Đường, mọi người đều gọi Tiền Khôn là ông Khôn”.

Lý Dục Thần hiểu ra, thì ra cháu gái của gia chủ nhà họ Tiền, chẳng trách dám nói lời hỗn xược với tông sư y đạo đức cao vọng trọng như Hồ Sư Ước.

Cô bé này, phải cho một bài học.

“Bệnh của Tiền Nhược Vọng hơi kỳ lạ, lần đầu tiên tôi đi khám rõ ràng không nặng, chỉ là mệt mỏi tích nhiều năm, nhưng nền tảng cơ thể rất tốt, không có vấn đề lớn, đơn thuốc của tôi kê cũng không sai. Nhưng lần thứ hai đi khám, lại phát hiện bệnh của ông ta nặng thêm, nhất thời tôi không tra ra được nguyên nhân”.

Hồ Sư Ước nói tiếp.

“Nếu cậu Lý có thời gian, không ngại cùng tôi đi khám, cũng giúp tôi xác nhận, có phải tôi già rồi hoa mắt, kê nhầm đơn thuốc không?”

Lý Dục Thần biết, Hồ Sư Ước chưa chắc thực sự không nhìn ra bệnh của đối phương, ông ta muốn báo ơn Lý Dục Thần, có ý muốn kéo gần quan hệ giữa anh với nhà họ Tiền ở Tiền Đường.

Đó là gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam đó!

Trong lòng Lý Dục Thần không có ý bám víu trèo cao, huống hồ với quan hệ của anh với Tiền Khôn, còn đi quan hệ với Tiền Nhược Vọng, thực ra cũng là dư thừa.

Nhưng hôm nay anh cũng không có việc gì, cũng thuận theo tâm ý của ông cụ Hồ, đi xem gia chủ thế gia đệ nhất Giang Nam là nhân vật thế nào.

Hồ Sư Ước đích thân đi tiếp đón Tiền Hân Đồng.

Lý Dục Thần bất giác cảm thấy kỳ lạ.

Hồ Sư Ước là thánh thủ Hạnh Lâm quốc y Tiền Đường, được gọi là thái đẩu của ngành y, địa vị tôn quý thế nào.

Cho dù nhà họ Tiền được gọi là thế gia đệ nhất Giang Nam, ở Tiền Đường, địa vị không ai sánh bằng, cũng không đến mức cần Hồ Sư Ước đích thân ra tiếp một vãn bối, cũng không phải Tiền Nhược Vọng đến.

Hồ Sư Ước cũng nhìn ra điều thắc mắc của Lý Dục Thần, cười nói: “Chốc nữa cậu gặp cô cả nhà họ Tiền này sẽ biết. Hồ Sư Ước cũng có chút danh vọng ở Tiền Đường, không sợ ai, nhưng lại không dám đắc tội với cô Tiền này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK