Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần nói xong đặt tay lên đầu tượng Phật, pháp lực tuôn ra từ lòng bàn tay, ngấm vào trong đầu pho tượng, chảy theo những hoa văn đặc biệt ở bên trong …

Ông chủ Hầu được Lý Dục Thần khen ngợi, đang lúc đắc ý thì bỗng nhìn thấy một cảnh tượng làm ông ta suốt đời khó quên:

Vách núi sừng sững trước mặt ông ta bỗng nhiên nứt ra một cái khe màu đen.

Hơi lạnh đáng sợ cùng với mấy ảo ảnh hồn ma ở bên trong kéo theo tiếng gào thét thê lương phả vào mặt…

Lý Dục Thần nhíu mày.

Đương nhiên đám oán linh này không thể làm anh bị thương, anh chỉ cần dùng thần niệm là đám oán linh bổ nhào vào ông chủ Hầu lập tức tiêu tan, không còn chút vết tích nào nữa.

Ở trong lối đi dưới lòng đất cổ xưa thế này dẫu có xuất hiện sát khí của oán linh hay thậm chí là ma núi, lệ quỷ cũng là chuyện rất đỗi bình thường nhưng tại sao bọn chúng lại xuất hiện ở cửa lối vào?

Bình thường, bọn chúng đều phải ẩn náu ở chỗ âm khí mạnh nhất mới phải.

Tiêu Minh Hạc và Bạch Phương Hưng đứng bên cạnh Lý Dục Thần cũng đều bị oán linh công kích.

Tuy nhiên, Lý Dục Thần không giải quyết giúp bọn họ, bởi vì không cần thiết.

Một người là Tông Sư, một người biết pháp thuật Trường Xuân, nếu như chút tà linh do sát khí, oán khí ngưng tụ ra đó mà cũng không tiêu diệt được thì không cần phải tiếp tục đi theo anh làm gì nữa.

Tiêu Minh Hạc ra tay trước, chân khí hóa thành lưỡi đao chém vào không khí.

Trong tay Bạch Phương Hưng xuất hiện một thanh đoản kiếm gỗ đào, ông ta phẩy tay một cái, kiếm khí bắn ra ngang dọc.

Hai người thấy Lý Dục Thần đứng yên thì không biết là Lý Dục Thần chỉ cần dùng thần niệm là có thể diệt trừ oán tà, còn tưởng là anh cũng giống ông chủ Hầu, bèn dùng kiếm khí, đao khí bảo vệ cho hai người họ.

Sau khi oán linh tuôn ra từ trong khe nứt đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Bạch Phương Hưng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Lần sau đừng vội vã khởi động cơ quan như vậy, nếu không e là sẽ không biết mình chết như thế nào đâu”.

Nói xong, ông ta đi trước một bước, dẫn đầu mọi người đi vào trong lối vào của kết giới.

Lý Dục Thần không nhịn được cười.

Thực ra căn cốt và thiên phú tu hành của đạo trưởng Bạch đều rất tốt, dựa vào kiếm pháp mà ông ta vừa thể hiện thì tu vi của ông ta không hề thua kém Kim Tam Mộc, chẳng trách từ nhỏ đã được cụ chân nhân của Bạch Vân Quan ưng ý, nhận làm đệ tử.

Tiếc là tâm tính của ông ta quá tệ, e là cũng chỉ tu hành được sáu mươi năm là hết, khó có thể tiến bộ thêm được.

Có điều ông ta cũng không phải là người xấu, chẳng qua tính tình hơi nóng nảy, bộc trực một chút, vì cho rằng anh cả Bạch Cảnh Thiên của ông ta bị nhà họ Lý hại chết nên ông ta mới gây khó dễ cho Lý Dục Thần, sau đó, thông qua Tiêu Sinh, biết được chân tướng sự việc, mặc dù ông ta vẫn sĩ diện nhưng cũng đã có ý lấy lòng Lý Dục Thần.

Có điều, từ tận đáy lòng, ông ta vẫn không coi trọng Lý Dục Thần, cho rằng anh chỉ giỏi y thuật và biết một chút võ công mà thôi.

Thực ra cũng không thể trách Bạch Phương Hưng nghĩ như vậy, ngay cả Tiêu Minh Hạc cũng không tin, bởi vì Lý Dục Thần chưa từng bộc lộ thực lực.

“Đạo trưởng Bạch đi trước mở đường, tôi đi sau đoạn hậu”, Tiêu Minh Hạc nói.

Hai người một trước một sau bảo vệ cho Lý Dục Thần và ông chủ Hầu.

Lý Dục Thần không thấy như vậy thì có vấn đề gì, vẫn tiếp tục đi theo Bạch Phương Hưng vào trong hang.

Sau khi họ đi vào trong hang, dường như ánh sáng bỗng chốc bị nuốt chửng, cực kỳ tối tăm, ánh sáng ở bên ngoài hầu như không chiếu vào được đây.

Bạch Phương Hưng chỉ tay vào không trung, giữa không trung chợt sáng lên một quả cầu lửa lơ lửng trên đầu như một ngọn đèn dẫn đường.

Chiêu này của ông ta khiến cả ông chủ Hầu và Tiêu Minh Hạc đều kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK