Lý Dục Thần ngẩn ra. Anh chưa hề suy nghĩ cẩn thận việc này, bởi vì anh không quan tâm lời đồn đãi này, cũng lười thanh minh. Sau khi được Lâm Mộng Đình nhắc nhở, anh lập tức có đối tượng tình nghi: Ảnh ma!
Nhưng ảnh ma đã chết rồi mà.
Khi ảnh ma bám vào Trương Diễm Diễm đã bị Lý Dục Thần dùng kiếm Thiên Sư giết chết.
Trừ phi, trong lúc nhập vào người Trương Diễm Diễm ảnh ma còn phân thân nhập vào một người khác.
Nếu thật sự là vậy, người đó có thể là ai?
Khi ấy ở tổng đà Cái Bang, ma tâm của Lý Dục Thần cũng bị kích động, giết sạch đệ tử Cái Bang, bởi thế mà gây ra lôi kiếp sớm hơn dự kiến.
Chẳng lẽ là đệ tử Cái Bang lọt lưới? Ngoài Cái Bang ra thì còn có thể là ai được chứ?
“Mộng Đình, xem ra anh vẫn phải đến thủ đô một chuyến”, Lý Dục Thần nói.
“Bây giờ anh đang ở trong thời khắc mấu chốt, tiên ma chỉ cách một sợi chỉ, nghỉ ngơi một thời gian rồi hẵng đi”, Lâm Mộng Đình quan tâm.
“Không sao, trên đùi anh có vết sẹo rồi mà đúng không, có vết sẹo này anh sẽ không nhập ma đâu”, Lý Dục Thần cười nói: “Bởi vì anh đang ở thời khắc mấu chốt nên mới phải tìm điểm đột phá”.
“À đúng rồi, đạo trưởng Vương Sùng Tiên của Bạch Vân Quan trước khi bế quan đã viết một vài kệ, Mộng Đình thông minh, học vấn cao, em tham mưu giúp anh em có thể phá giải bí ẩn của bài kệ này không. Nếu có thể phá giải thì lần này anh đi thủ đô tìm hiểu sự thật. Chắc chắn Vương đạo trưởng biết chút ít về chuyện nhà họ Lý”.
“Trinh Quán hai mươi tư công thần,
Ai là ma ai là tiên.
Quả thục đế lạc hoa khai nhật.
Thanh ngưu bạch vân hàm cốc quan”.
Đây là bài kệ Vương Sùng Tiến để lại trước khi bế quan.
Đạo trưởng Kim Ba Mộc nói, Vương quan chủ bế tử quan, trừ phi có người giải mã được bài kệ này mới có thể xuất quan, bằng không sẽ bế quan cho đến khi chết già.
Về chuyện nhà họ Lý biến mất chỉ sau một đêm năm xưa, Lý Dục Thần đã có suy nghĩ đại khái trong đầu, nhưng việc này hư hư thực thực, thật giả lẫn lộn, anh vẫn không thấy rõ chân tướng.
Từ những manh mối có được hiện nay, có thể thấy Vương Sùng Tiên có liên quan đến chuyện này. Hơn nữa Bạch Vân Quan ở ngay thủ đô, Vương Sùng Tiên là quan chủ của đạo quan số một phương bắc, không thể có chuyện không quen biết thế gia số một thủ đô. Chắc chắn ông ta biết rất nhiều chuyện, chỉ cần ông ta xuất quan có lẽ có thể biết được chân tướng.
“Trinh Quán hai mươi tư công thần...”
Lâm Mộng Đình cau mày suy nghĩ một lát, rồi cô nhìn Lý Dục Thần, nói: “Trinh Quán là niên hiệu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân. Vì thế đoạn này hẳn là ám chỉ nhà Lý thời Đường, hoặc ám chỉ nhà họ Lý”.
Hồi nhỏ Lý Dục Thần không đến trường lớp chính thức, sau đó ở Thiên Đô bị các sư tỷ ép học, phần lớn đều đọc thiên thư huyền môn, về phương diện lịch sử chỉ đọc sơ qua. Anh biết Đường Tống Nguyên Minh Thanh, biết Lý Thế Dân, nhưng không biết Trinh Quán là niên hiệu của Lý Thế Dân.
Nghe Lâm Mộng Đình nói vậy, anh đáp: “Thì ra là thế”.
Lâm Mộng Đình nói tiếp: “Trinh Quán hai mươi tư công thần, tức là chỉ hai mươi tư vị triều thần lập nên nhà Lý, sau khi Lý Thế Dân đăng cơ, nhằm tưởng nhớ công lao của hai mươi tư người này, để cho bọn họ được lưu truyền sử sách vĩnh viễn, ông ấy đã ra lệnh cho họa sĩ nổi danh đương thời là Diêm Lập Bản vẽ tranh chân dung của hai mươi tư người tại Lăng Yên các theo tỉ lệ 1:1, bởi thế bọn họ còn được gọi là hai mươi tư công thần Lăng Yên các. Đó đều là những nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, ví dụ như Ngụy Chinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Tần Quỳnh, Uất Trì Cung...”
“Khoan đã”, Lý Dục Thần ngắt lời: “Em vừa nói cái gì các cơ?”
“Lăng Yên Các”, Lâm Mộng Đình đáp: “Nằm ở thành Trường An, đáng tiếc nó bị hủy hoại trong chiến tranh, bây giờ không còn thấy được nữa”.
Lý Dục Thần cau mày, trầm tư.
Lâm Mộng Đình thấy anh không nói gì, bèn tiếp tục phân tích thơ, cô nói: “Ai là ma ai là tiên, câu này về mặt chữ thì rất dễ hiểu, nhưng khi liên kết với câu trước thì lại khá khó hiểu. Hình như đang nói, trong hai mươi tư công thần của Lăng Yên Các có ma có tiên, có lẽ ám chỉ trong đó có gian thần...”
“Mẹ anh tên là Lăng Yên, Cung Lăng Yên”, đột nhiên Lý Dục Thần nói.
Lâm Mộng Đình sửng sốt, cô ngạc nhiên nhìn Lý Dục Thần, lẩm bẩm: “Lăng Yên... Nhà họ Lý... Ai là ma ai là tiên...”
Dường như Lâm Mộng Đình đã đoán ra được cái gì, cô không nói tiếp nữa.
Lý Dục Thần không giấu cô, anh nói thẳng: “Mẹ anh là thánh nữ Ma giáo, có lẽ hai câu thơ này ám chỉ việc này”.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại lắc đầu: “Nếu mẹ anh là ma nữ thì có thể khẳng định, tại sao ông ấy lại dùng câu hỏi ở đây?”
Lý Dục Thần nói: “Sinh ra làm ma là điều không thể lựa chọn. Nhưng sau khi phải lòng bố anh, bà ấy quyết tâm vứt bỏ ma tâm Thánh Nữ, làm một người bình thường”.
Anh kể cho Lâm Mộng Đình nghe những gì anh biết được trong khoảng thời gian này.
Lâm Mộng Đình nghe câu chuyện tình yêu giữa Cung Lăng Yên và Lý Vân Hoa, bất giác cảm thấy hâm mộ, cô nói: “Thật là một câu chuyện lãng mạn!”
Lý Dục Thần than thở: “Đáng tiếc lại là bi kịch”.
Lâm Mộng Đình nói: “Tuy là bi kịch, nhưng vì người mình yêu, bọn họ bất chấp tất cả, có thể làm tất cả những gì mình có thể làm, nguyện hiến dâng mọi thứ, cho dù phải chết cũng không hối tiếc”.