Mục lục
Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tứ Hải lại rất dứt khoát, nói: “Có đến”.

“Có phải là lão mù lưng gù không?”

“Đúng thế”.

“Ông ta đâu?”

“Đi rồi”.

“Đi đâu?”

“Chúng tôi cũng không biết”.

Triệu Tứ Hải thấy Lý Dục Thần cau này, mặt phủ sương giá, giải thích nói: “Người đó tên là Thiệu Cư Ông, nói là sư phụ của Ngô Hiền, mấy hôm trước có đến, vừa đến là giết người. Trong tay lão ta có một cây gậy đầu rồng, vô cùng lợi hại, vừa chạm vào người đã hút cạn tinh huyết của người đó, biến người ta thành xác khô. Ông ta hỏi chuyện của Ngô Hiền, tôi cũng không dám giấu, nên nói thật tất cả. Ông ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền, hôm nay nghe tin, nói là Long Hổ Sơn phát thiên sư lệnh bắt cậu, bèn ra đi, đến bây giờ vẫn chưa quay lại”.

Triệu Tứ Hải vừa nói, vừa chú ý quan sát sắc mặt Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần gật đầu: “Coi như ông thành thật, ông còn biết diều gì, suy nghĩ kỹ, đừng để sót”.

Triệu Tứ Hải suy nghĩ nói: “Mời cậu Lý đi theo tôi”.

Lý Dục Thần liền cùng Triệu Tứ Hải đến tứ đình viện. Đó chính là nơi Ngô Hiền ở và bày tế đàn ở trong sân.

Triệu Tứ Hải nói: “Thiệu Cư Ông sống ở đây, tôi cũng không biết nhiều về ông ta, cũng không dám hỏi. Nhưng kẻ này rất háo sắc, tôi đã sắp xếp mấy mỹ nữ hầu hạ ông ta, có thể sẽ nói lộ ra manh mối có giá trị.

Nói xong, bèn cho gọi bốn cô gái trẻ trung xinh đẹp hầu hạ Thiệu Cư Ông đến.

Triệu Tứ Hải hỏi: “Lúc các cô hầu hạ ông lão đó, ông ta có từng nói gì không?”

“Ông lão đó nói rất nhiều, các ông muốn nghe về chuyện gì?”, một cô gái nói: “Nếu là về chuyện đó, tôi thấy thôi đi, tôi sợ các ông buồn nôn”.

Triệu Tứ Hải trừng mắt: “Ai bảo cô nói những cái đó? Ông ta có nói đến ông ta từ đâu tới, có đồng bọn gì không, có điểm dừng chân nào khác không?”

Một cô gái khác nói: “Hình như ông ta có nói, ông ta có một đồ đệ, đi lấy cần câu rồng gì đó, còn nói phải câu một con rồng, thật biết bốc phét!”

Lý Dục Thần vừa nghe, thầm nói một câu không ổn, ngự kiếm bay đi, hóa thành kim quang, biến mất nơi chân trời.

Trong không trung rơi xuống một lá bùa, đồng thời còn vang lên lời của Lý Dục Thần: “Nếu ông ta quay về, lập tức gọi điện cho tôi, hoặc là lén đốt lá bùa này!”

Triệu Tứ Hải nhận lấy lá bùa, ngước mắt nhìn chân trời, mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta mềm nhũn người, suýt ngã xuống đất.

Phi thiên độn thổ!

Lý Dục Thần này, còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta.

Triệu Thần Dương đỡ ông ta: “Bố, bố làm sao thế? Không sao chứ?”

Triệu Tứ Hải xua tay, cười lớn ha ha: “Con trai, nhà họ Triệu sắp phát đạt rồi!”

Triệu Thần Dương liền thộn mặt. mới vừa thoát kiếp nạn, lấy đâu ra phát đạt? Có phải ông cụ hồ đồ rồi không?

Triệu Tứ Hải nhìn Triệu Thần Dương một cái, biết thằng con ngu ngốc của mình vẫn chưa hiểu, bất giác lắc đầu, nói:

“Bắt đầu từ hôm nay, toàn lực ủng hộ nhà họ Lâm!”

“Bố, bố điên rồi sao?”, Triệu Thần Dương kinh ngạc nói: “Nhà họ Lâm đang thương chiến với nhà họ Viên, không trụ nổi mấy ngày nữa, không phải chúng ta nên ngồi đợi làm ngư ông đắc lợi sao?”

“Con thì hiểu cái gì!”, Triệu Tứ Hải mắng nói: “Làm theo lời của bố, bắt đầu từ hôm nay hợp tác toàn diện với nhà họ Lâm”.

Triệu Tứ Hải nói xong, bỗng nhiên lại lắc đầu: “Không không không, không đúng! Không đúng! Đây là một bàn cờ, chúng ta không thể phá hỏng bố cục của cậu Lý. Nên âm thầm chuẩn bị thực lực, đợi thời cơ, đợi đến lúc nhà họ Lâm phản kích, chúng ta sẽ dốc toàn bộ sức lực gia tộc, không tiếc mọi giá, hỗ trợ nhà họ Viên, đánh bại nhà họ Viên!”

Nói xong, Triệu Tứ Hải cười ha ha, chắp tay sau lưng đi khỏi.


Triệu Thần Dương trợn mắt há hốc miệng, nhìn bóng lưng của bố, nghĩ thầm, xong rồi, ông cụ điên rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK