Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cấu kết ngoại địch, mưu hại thành viên Hội đồng viện?

Giang Khương khẽ nhắc lại câu này, sắc mặt đột nhiên âm trầm, ngẩng đầu nhìn về phía vị Phó chủ nhiệm ngoại viện tóc bạc trắng dẫn đầu, chậm rãi cười nói:

- Chủ nhiệm Ngưu, không biết tôi đã mưu hại ai?

Vị Chủ nhiệm Ngưu này nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Giang Khương thì sắc mặt hơi cứng đờ, trầm giọng nói:

- Đây là lệnh của Hội đồng viện, Giang Khương... Cậu không đưa tay chịu trói, chẳng lẽ muốn kháng lệnh sao?

Giang Khương hơi chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, khẽ cau mày nói:

- Hóa ra ông cũng không biết...

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, rõ ràng không hề coi người của ngoại viện trước mặt ra gì, sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu hơi khó coi. Còn những người sau lưng ông thì sắc mặt hơi phức tạp. Có không ít người trong số đó dù ít dù nhiều đều đã cùng sóng vai chiến đấu với Giang Khương, cũng đã từng đấu với Giang Khương, biết rõ tính cách của thanh niên trước mặt. Do đó họ cũng không bất ngờ trước thái độ của Giang Khương.

Một Thiên vị hai mươi mấy tuổi, hơn nữa ít nhất cũng là Thiên giai cấp 2, hắn có tư cách để kiêu ngạo. Cộng thêm thân phận Ủy viên Hội đồng viện của mình, đối mặt với những kẻ chặn đường này, hắn không quá để ý cũng là chuyện bình thường. Cho dù là với thân phận hay thực lực của hắn, nếu không phải lần này Hội đồng viện có lệnh, mọi người căn bản không có tư cách làm vậy trước mặt hắn.

- Mọi người nhường đường đi... Để tôi vào xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chớ tổn thương hòa khí!

Giang Khương nhìn vẻ mặt hơi phức tạp của những người trước mặt thì cũng khẽ thở dài. Trong số họ không ít người đều là người quen, hắn thật sự không muốn ra tay với họ.

- Giang Khương... Tôi nói lại lần cuối cùng, Hội đồng viện ra lệnh bắt giữ cậu. Tôi ra lệnh cho cậu lập tức đưa tay chịu trói, nếu không đừng trách chúng tôi mạo phạm!

Chủ nhiệm Ngưu nhìn chằm chằm Giang Khương, trầm giọng nói.

Khóe môi Giang Khương nhếch lên, nhìn đám người mang theo vẻ mặt kỳ lạ trước mặt, sau đó lại nhìn Chủ nhiệm Ngưu, nhẹ giọng cười nói:

- Các vị phần lớn đều là người quen, tôi cũng biết có lẽ mọi người thực sự nhận được lệnh của Hội đồng viện. Đã vậy thì đánh một trận đi, như vậy cũng đỡ phải khiến mọi người khó xử!

Giang Khương vừa dứt lời, người đột nhiên lóe lên, biến mất khỏi vị trí cũ. Mọi người trong lòng giật mình, còn chưa kịp hồi thần đã lấy Chủ nhiệm Ngưu đứng đầu đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, cả người lui nhanh ra sau.

Hai người sau lưng Chủ nhiệm Ngưu vốn không rõ nội tình, chỉ có thể lắc mình tránh.

Hai người này vừa mới lui ra, né thân hình Chủ nhiệm Ngưu thì thấy Giang Khương đã theo sát sau lưng Chủ nhiệm Ngưu, đánh một quyền về phía Chủ nhiệm Ngưu.

- A...

Chủ nhiệm Ngưu thân là Phó chủ nhiệm ngoại viên, một thân công phu của ông dĩ nhiên rất giỏi. Ban nãy ông đột nhiên vội vàng thối lui là vì động tác của Giang Khương quá nhanh.

Giang Khương vừa mới biến mất khỏi vị trí cũ, chỉ trong nháy mắt một nắm đấm của Giang Khương đã xuất hiện trước mặt ông rồi.

Trong lúc hoảng hốt, ông lui ra sau né tránh theo bản năng. Đợi sau khi ông lui ra sau được hai mét thì mới hồi phục lại tinh thần. Mặt ông đỏ lên, miễn cưỡng đứng vững chân xong cũng tức giận đám một đấm về phía Giang Khương. Mặc dù Giang Khương cũng đánh một đám về phía ông, nhưng ông tung cú đấm này ra, nếu Giang Khương không lùi vậy thì ít nhất cũng là tình cảnh lưỡng bại câu thương. Ông không tin Giang Khương có thể đỡ được một đấm của ông.

Chỉ cần Giang Khương không dám lưỡng bại câu thương, thoáng lui ra thì đã đủ để những cao thủ khác ở hai bên ông cuốn lấy Giang Khương, như vậy Giang Khương sẽ không thể chạy thoát.

- A...

Giang Khương nhìn thấy một đấm của Chủ nhiệm Ngưu đánh sang thì khẽ cười một tiếng. Hắn không hề lui ra sau như Chủ nhiệm Ngưu hy vọng mà một đấm vốn đánh đến trước mặt Chủ nhiệm Ngưu bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, hóa cương thành nhu, quyền trở thành chưởng, trong tích tắc móc vào cổ tay Chủ nhiệm Ngưu, sau đó nhẹ nhàng né người sang một bên.

Đợi sau khi Chủ nhiệm Ngưu hồi phục tinh thần thì sắc mặt đã biến đổi, muốn thu quyền chống đỡ Giang Khương nhưng vẫn còn chưa đứng vững đã cảm thấy một cỗ sức mạnh từ phía trước ập tới. cả người theo lực đạo này lủi sang bên người Giang Khương.

- A...

Một cao thủ đang giơ đấm lên định chụp lấy Giang Khương, ai ngờ chưởng còn chưa đánh xuống đã thấy Chủ nhiệm Ngưu đánh về phía mình không khỏi kêu lên kinh ngạc, vội vàng thu chưởng về, biến chưởng thành đỡ, muốn đón lấy Chủ nhiệm Ngưu.

Còn Giang Khương sau khi quẳng Chủ nhiệm Ngưu sang một bên thì lưu loát xoay người giữa sân, nhẹ nhàng đánh nhau với một cao thủ khác. Một chưởng của hắn đánh qua, mượn uy lực một chưởng của đối phương ung dung đột phá vòng vây của mọi người, lao vào trong Thiên Y viện.

- A... đuổi theo...

Đợi sau khi Chủ nhiệm Ngưu đứng vững, quay đầu lại thì Giang Khương cũng đã đột phá vòng vây, thuận lợi tiến vào trong viện. Ông lập tức không khỏi gấp giọng hét:

- Đuổi...

Mọi người nghe Chủ nhiệm Ngưu ra lệnh thì vội đuổi theo như bầy ong. Tuy mọi người thật sự không muốn đánh nhau với Giang Khương, thấy Giang Khương đột phá thuận lợi thì cũng chẳng có gì là khó chịu. Nhưng chuyện nên làm thì vẫn làm, nên dốc sức vẫn phải dốc sức... Dẫu sao công là công, tư là tư, không thể lơ là.

Chỉ có Chủ nhiệm Ngưu là chạy đến mức trán nổi gân xanh, dốc sức đuổi theo sau Giang Khương. Vừa đuổi vừa lớn tiếng ra lệnh với các cao thủ ngoại viện bình thường, bảo họ chặn Giang Khương lại.

Ông vừa gầm to vừa đuổi theo, trong lòng vô cùng ảo não. Ông đã đảm bảo với Thiên y sư Chu Thế Dương là nhất định sẽ chặn được Giang Khương ở ngoại viện, hơn nữa còn bắt lại. Giờ lại để Giang Khương chạy thoát thì ông thật sự bực tức.

Những cao thủ ngoại viện canh giữ trên hành lang này chẳng qua chỉ là Địa giai, dù họ toàn lực ngăn cản Giang Khương thì chưa đợi họ tạo thế xong đã thấy một bóng đen xẹt ngang qua người mình rồi.

- A a a...

Chủ nhiệm Ngưu nhìn thấy cảnh này thì suýt chút nữa hét lớn lên.

Lúc này, Chu Thế Dương đang ở trong phòng làm việc của mình, khẽ cau mày nhìn hình ảnh camera giám sát trên máy tính của mình, thấy Giang Khương trong nháy mắt thoát khỏi sự vây khốn của cao thủ ngoại viện, sắc mặt lão liền biến đổi. Lão đứng dậy cầm ly trà trên bàn quăng mạnh xuống đất trong ánh mắt kinh hãi của thư ký bên cạnh, tức giận quát mắng:

- Đồ vô dụng... Nhiều người như vậy mà một người cũng chẳng bắt được!

Sau khi lão bực bội đi lòng vòng trong phòng làm việc hai vòng thì sắc mặt lạnh lẽo bước đến trước máy tính, cầm chuột lên click mấy cái, mở những camera giám sát khác, kiểm tra tình hình.

Có điều càng xem, sắc mặt lão càng thêm lạnh lẽo.

Kể ra, Giang Khương dẫn theo các cao thủ ngoại viện phía sau, xông thẳng vào trong Thiên Y viện đã nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của nhiều người. Nhìn thấy cảnh tượng này, các thành viên vô cùng kinh ngạc.

Nhiều năm rồi họ chưa từng thấy có người đuổi nhau chém giết trong viện. Nếu không phải họ thấy người chạy đầu tiên hình như là Giang Khương Ủy viên Hội đồng viện, phía sau là các tiên sinh ngoại viện đang đuổi theo thì họ thật sự cho rằng có ngoại địch gì đó đánh vào.

Có điều, mọi người lập tức hồi thần. Các tiên sinh ngoại viện đuổi theo Ủy viên Giang làm gì? Nếu như so chiêu với nhau cùng lắm chỉ ở ngoại viện, sao lại đuổi vào trong viện làm gì?

Trong nháy mắt các thành viên Thiên Y viện hồi thần lại, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, chẳng lẽ...

Mọi người cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám thờ ơ, ai nấy đều đuổi theo sau xem tình hình. Nếu đúng như họ nghĩ thì lần này thật sự có chuyện hay rồi.

Có điều, mọi người đuổi theo sau để xem mà không ngờ, đây đã không đơn giản là một chuyện hay để xem nữa rồi.

Trên đường chạy đi, họ đã thu hút ánh mắt của vô số thành viên Thiên Y viện. Sau đó họ thấy phía sau có nhiều người đuổi theo xem thì cũng không nghi gì nhiều, bắt đầu chạy theo số đông, theo sau các cao thủ ngoại viện để xem náo nhiệt.

Dần dần, họ càng vào sâu trong Thiên Y viện thì người cũng càng lúc càng nhiều. Dưới sóng người đông đúc như vậy, cho dù là những thành viên Thiên Y viện không ở hướng này hoặc những thành viên cấp cao đang ở phòng thí nghiệm hay phòng làm việc cũng bị tình hình này kinh động. Dẫu sao trong Thiên Y viện đã nhiều năm như vậy chưa xảy ra tình huống huyên náo đến thế.

Những thành viên cấp cao nếu không tự ra ngoài xem tình hình thì cũng cử y sư hoặc y sĩ trẻ cấp dưới ra thăm dò tình hình.

Đợi khi Giang Khương phóng vào quảng trường trung tâm trong viện, đám người vây xung quanh đã hơn vài trăm người.

Chủ nhiệm Ngưu đuổi theo phía sau nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng bàn luận thì sắc mặt càng

lúc càng tái xanh. Chu tổng lúc đầu đã dặn dò, nhất định phải bắt được Giang Khương, tuyệt đối không để cho Giang Khương vào trong viện, nhưng bây giờ thì hay rồi... Không chỉ Giang Khương tiến vào viện, mà còn gây náo động như vậy... Lần này phiền phức to rồi...

Có điều lúc này Chủ nhiệm Ngưu không để ý nhiều như vậy. Giờ có thể bắt Giang Khương lại trước mới là mấu chốt.

Ông đang định dẫn mọi người liều mạng xông lên tấn công thì thấy Giang Khương đột nhiên dừng bước trên khán đài trước quảng trường.

Trong lòng Chủ nhiệm Ngưu thoáng vui mừng. Lần này ông không dám lơ là, lập tức dẫn năm sáu cao thủ Thiên vị sau lưng đuổi theo Giang Khương, sau đó vung tay lên, để mọi người vây quanh khán đài rồi sau đó cùng xông về phía khán đài. Ông không biết Giang Khương dừng ở đây làm gì, có điều ông cũng hiểu rõ, tuyệt đối không thể dây dưa tiếp với Giang Khương nữa. Nhất định phải bắt được Giang Khương trước rồi tính sau.

Khán đài không nhỏ, nó cao cũng chừng 1.5m, nhưng 5, 6 cao thủ nhảy lên, tuy không chen chút nhưng rõ ràng cũng không thi triển được gì.

Giang Khương biết giờ không phải lúc nương tay, nụ cười nhạt luôn ở trên mặt giờ dã biết mất, mặt mũi dửng dưng, trong hai mắt không chút biểu cảm, vô cùng lạnh lùng, đưa tay ra là một đòn tấn công mạnh, động tác nhanh và chính xác, lập tức bức cho 2, 3 cao thủ phải nhảy xuống.

Còn 3 cao thủ còn lại, bao gồm cả Chủ nhiệm Ngưu đã liên thủ tấn công Giang Khương vài lần nhưng họ liền phát hiện Giang Khương một chọi ba mà vẫn đánh cho bọn họ tay chân luống cuống. Bọn họ đều là Thiên giai cấp 2, nhưng khi đối mặt với đòn tấn công của Giang Khương vân phát hiện họ không thể làm được gì đối phương, thậm chí còn hơi rơi vào thế hạ phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK