Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Hồ lão bước ra ngoài nghênh đón các vị tiền bối đồng nghiệp đến thăm, còn Giang Khương thì vẫn còn đang phân tích chứng bệnh của người bệnh.

Khi hai người kia ra ngoài, tất cả những người bệnh còn lại đều chăm chú nhìn bác sĩ Tiểu Giang. Đối với những bệnh nhân cũ, bọn họ đều biết bác sĩ Tiểu Giang là một người có tay nghề khá cao, nhưng còn bệnh nhân mới thì không biết.

Nhìn thấy vị bác sĩ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không khỏi có chút bàn tán.

- Tại sao Hồ lão lại ra ngoài? Chỉ còn đệ tử ở lại, chúng ta làm sao bây giờ?

- Anh xem, bắt mạch mà cũng lâu như vậy, lại còn chưa kê đơn thuốc, chẳng lẽ là không biết khám?

Người đàn ông trung niên đang chờ Giang Khương bắt mạch nghe được tiếng bàn tán rất nhỏ, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bác sĩ lần trước khám cho ông thoạt nhìn cũng không tệ, sau đó Hồ lão lại xem qua một lần rồi mới đi lấy thuốc. Còn lần này là một vị bác sĩ trẻ măng, nhìn qua nhìn lại cũng không kê được đơn thuốc. Bây giờ hai người kia đều ra ngoài, vị bác sĩ trẻ tuổi này sẽ không tự ý kê loạn đơn thuốc cho mình chứ?

Nghĩ vậy, người đàn ông trung niên lại càng khẩn trương, hơi thở cũng nặng nề hơn.

Giang Khương cũng không chú ý những tiếng nghị luận của bệnh nhân xung quanh, tập trung toàn bộ tinh thần phân tích tình huống của người bệnh. Nhưng trong lúc hắn đang cau mày suy nghĩ, đột nhiên ngửi được một mùi hôi thối.

- Ưm?

Sau khi ngửi được mùi thối này, Giang Khương có chút sửng sốt. Cái mũi của hắn cực kỳ thính, hơn nữa trong trí nhớ của hắn, cái mũi dường như đã được cường hóa. Mặc dù hắn không dám khẳng định phán đoán của mình, nhưng cái mũi của hắn cực kỳ linh mẫn là thật.

Cho nên, Giang Khương ngẩng đầu, hít hít cái mũi, rất nhanh phát hiện được nơi có mùi thối phát ra. Quả nhiên là từ hơi thở của người bệnh truyền đến.

Sắc mặt của hắn nhẹ nhàng thay đổi. Nếu không phải mũi của hắn đủ thính, người bình thường tuyệt đối không ngửi được cái mùi đặc biệt khó nắm bắt này.

Từ hơi thở của người bệnh có thể trợ giúp phán đoán bệnh tình có liên quan đến người bệnh. Cũng giống như lần trước, hắn ngửi được mùi thuốc trừ sâu trên người bệnh nhân, mới đoán ra bệnh nhân đã uống thuốc Giáp Án Lân.

Cho nên lần này, sau khi Giang Khương ngửi được mùi hôi trong hơi thở, lập tức cẩn thận hơn. Bởi vì khi phát hiện được điểm này là có thể phán định được bệnh tình của người bệnh. Trong Trung y, quan trọng nhất chính là “Vọng, Văn, Vấn, Thiết”. Bình thường thầy thuốc Trung y rất ít khi dùng Văn. Bác sĩ Trung y hiện đại lại càng không.

Nhưng Giang Khương đã phát hiện được chút đặc điểm đó, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lập tức hít hít cái mũi thêm hai cái, Giang Khương liền nhận ra mùi thối này rất giống với mùi của một quả táo bị rửa nát.

- Rất giống với mùi của một quả táo hư.

Giang Khương nhận ra cái mùi, trong đầu liền nhảy ra tư liệu có liên quan.

Sau khi đọc qua đoạn tư liệu này, ánh mắt Giang Khương sáng lên. Tục ngữ có câu “Phía Đông không sáng, phía Tây sáng”.

Nhưng bây giờ lại biến thành “Trung y không sáng, Tây y sáng”.

Đoạn tư liệu này nằm trong quyển Nội khoa lâm sàng mà hắn đã từng đọc qua cách đây hai năm. Kết hợp với tình huống trước mắt, bệnh tình của bệnh nhân đã nổi lên mặt nước.

Trong lúc Giang Khương có chút hưng phấn, Hồ lão và một số lão đồng chí cùng tuổi bước vào phòng khám.

Trương Nhạc và một số thanh niên bước theo sau.

Cũng may phòng làm việc của Hồ lão đủ lớn, bước vào thêm bảy tám người, chỉ cần không ngồi là không có vấn đề gì lớn.

- Ôi chao, lão Hồ, bệnh nhân không ít nhỉ?

Một lão đồng chí mặc đồ Tôn Trung Sơn bước vào, nhìn người bệnh ngồi đầy phòng, hai mắt sáng lên, làm bộ than thở.

- Nào có, nào có. Nào so được với lão Hà anh chứ? Lần trước chúng tôi đến chỗ của anh, có đến một hai chục người bệnh đang xếp hàng.

Hồ lão mỉm cười vuốt râu.

Nghe Hồ lão nói, hai mắt của lão đồng chí không khỏi nhấp nháy. Phòng khám của ông lần đó đúng là có hai ba chục người bệnh, nhưng người nào sáng suốt cũng nhìn ra được, người xếp hàng chờ khám bệnh ở đây có đến hơn ba chục người.

- Nghe cái giọng là biết khoe khoang.

Lão đồng chí mắng thầm một câu, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, mỉm cười nhìn tình huống bên trong phòng khám bệnh của Hồ lão.

Một vị lão đồng chí khác cười nói:

- Lão Hồ, lần trước tôi đến, chỉ thấy anh mang theo Tiểu Trương, tại sao lần này lại thu thêm đồ đệ mới? Không phải anh nói tạm thời không nhận thêm đồ đệ nữa sao?

Hồ lão thấy người đó hỏi, ánh mắt hiện lên sự đắc ý:

- Trí nhớ của lão Vương anh đúng là không sai. Ban đầu tôi cũng không định thu thêm đồ đệ, nhưng đồ đệ lần này là cháu của Thanh Minh huynh huyện Lưu Hà. Thanh Minh huynh đích thân gọi điện đến nhờ tôi chỉ dạy giúp cho cháu của anh ấy. Cho nên tôi nhận thêm một đệ tử Quan môn.

- Ồ, là cháu của Thanh Minh huynh? Đệ tử Quan môn?

Nghe được lời này, ánh mắt của mấy vị lão đồng chí sáng lên, cùng nhau nhìn về phía Giang Khương đang bắt mạch cho bệnh nhân. Bọn họ đều biết Thanh Minh huynh mà Hồ lão nhắc đến là ai.

Mặc dù những người quen biết với Hồ lão đều là nhân vật nổi danh Trung y nội khoa, nhưng Giang Thanh Minh nổi danh trong giới xương cốt Trung y cũng vô cùng quen thuộc. Dù sao bọn họ đều là nhân vật đồng bối phận. Mặc dù mấy năm nay không biết vì sao vị Thanh Minh huynh này lại ẩn cư ở huyện Lưu Hà, nhưng đối với thánh thủ trong ngành cốt thương trung y, tất cả mọi người vẫn rất kính trọng.

Đương nhiên, điều này không phải là điều khiến mọi người chú ý nhất, mà là đệ tử Quan môn Hồ lão nói.

Đệ tử Quan môn đại diện cho vị đệ tử cuối cùng nhận trong đời. Đồ đệ này tuyệt đại đa số đều rất nổi tiếng, là đồ đệ mà sau khi được sư phụ thu nhận đều cảm thấy mỹ mãn.

Mọi người đều biết, mấy chục năm qua Hồ lão cũng đã thu nhận không ít đệ tử, nhưng người có thể chính thức tiếp nhận y bát của ông thì không nhiều. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của ông, tất cả mọi người đều cho rằng tư chất của người đệ tử kia không tệ, mới có thể khiến cho ông xem hắn là đệ tử Quan môn.

Trong lúc tất cả mọi người đều chú ý đến Giang Khương, vị Trương lão sư mặc đồ Tôn Trung Sơn lại nhìn sang người bệnh của Giang Khương. Nhìn người bệnh, ánh mắt Trương lão có chút ngưng trọng, không khỏi ồ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK