Sau khi Giang Khương tiêu tốn chút tinh thần bác bỏ mấy tin đồn bát quái Phan Hiểu Hiểu nghe thấy kia đi, để cô khỏi suy đoán về vị nào đó của Tổ bảy người, để tránh cô nghe nhầm tin, sau đó làm một vài đồng chí nào đó hiểu nhầm...
Ăn cơm xong, lúc tính tiền, tiền hắn đưa cho nhân viên phục vụ bị Phan Hiểu Hiểu đánh cho rơi xuống, sau đó cô đưa một tấm thẻ ra...
Điều này khiến lòng tự tôn của ai đó bị tổn thương nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện bao nhiêu tiền, là chuyện lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích. Năm đó ở nước ngoài, bạn học Giang Khương có bao giờ để phụ nữ tính tiền chứ? Nhưng lần này sau khi quay về, hình như phần lớn đều để phụ nữ tính tiền, điều này khiến bạn học Giang Khương tương đối tức giận.
Có điều, không còn cách nào khác, trong thẻ không có tiền thì chẳng thể nào ngóc đầu lên được. Đương nhiên... trong thẻ của bạn học Giang Khương vẫn còn mấy vạn, nhưng trong mắt Phan Đại tiểu thư dĩ nhiên chẳng đáng là gì.
Bạn học Giang Khương tinh thần hơi uể oải trở về nơi ở. Hắn phát hiện hình như hôm nay Trưởng phòng Dương về hơi sớm, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.
- Về rồi sao? Ăn chưa?
Trưởng phòng Dương rời mắt khỏi tivi, nhìn Giang Khương cười nhạt nói.
- Cảm ơn Trưởng phòng... Tôi ăn rồi!
Giang Khương cười gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống một bên. Người giúp việc nhanh chóng đưa một ly trà đến.
Sau khi Giang Khương nói cảm ơn liền bưng trà, chậm rãi nhấp hai ngụm. Sau khi hắn để hương trà thanh mát đánh tan dư vị còn tích lại của bữa tối trong miệng thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Trưởng phòng Dương bưng ly trà, cũng nhấp hai ngụm. Sau đó ông ngoảnh đầu sang nhìn Giang Khương, tò mò nói:
- Sao cậu lại trêu chọc mấy người đó?
- ...
Giang Khương nghe Trưởng phòng Dương nói vậy thì khá bực, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Tôi không trêu chọc, chẳng qua tôi chỉ thấy có một bức họa trưng bày là hàng giả nên tùy tiện nói vài câu, sau đó đối phương nghi ngờ tôi có liên quan đến việc tác phẩm bị mất...
Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, có chút tò mò. Ông cũng tương đối thích thư họa, trong phòng cũng có treo vài tác phẩm thư pháp người khác tặng, dĩ nhiên cũng biết chuyện giám định cổ họa cần phải có kinh nghiệm như thế nào. Giang Khương trước mặt cùng lắm chỉ hai mốt hai hai tuổi, hơn nữa còn học y, y học lại... tinh thông như vậy. Sao có thể còn hiểu về việc giám định thư họa?
Hơn nữa bức họa đó còn được trưng bày ở Viện bảo tàng Cố Cung, cách một tầng bảo vệ mà vẫn có thể nhận ra, năng lực này...
- Cậu có nghiên cứu về việc giám định thư họa sao?
Sau khi sửng sốt một lúc, cuối cùng Trưởng phòng Dương không kìm được hỏi.
- Á... a... haha... Cũng có lướt sơ qua, lướt sơ qua...
Giang Khương âm thầm lau mồ hôi, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:
- Trưởng phòng Dương... Cái Ủy ban giám sát và bảo vệ văn vật cổ này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao thằng nhãi kia nói dù là Quốc vụ viện cũng chỉ có vài vị Phó chủ tịch có thể quản được họ.
- Thằng ranh?
Trưởng phòng Dương thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Giang Khương khi nhắc đến hai chữ này thì thoáng sửng sốt. Trong mắt ông lóe lên ý cười thú vị, chợt hiểu nói:
- Hôm nay cậu cùng cô bé nhà Phan Thiên Mục đi Cố Cung à?
- Haha... Cô bé đó là người được đám nhóc trong Tứ Cửu thành thích nhất đấy, nếu cô bé đó cùng cậu đi dạo Cố Cung thì gặp phải mấy chuyện rắc rối như vậy là đúng rồi. Có điều số cậu hơi xui. Đụng phải Ủy ban này cũng chẳng có gì lạ...
Trưởng phòng Dương thấy vẻ hiếu kỳ của Giang Khương liền giải thích:
- Ủy viên này mới ra đời mấy năm nay, tôi được biết là Ủy viên này có từ thời Dân Quốc. Nhưng nguồn gốc sâu xa thực sự có thể đi ngược dòng lại mấy năm trước...
- Ủy ban này từ thời đầu dựng nước là một tổ chức đặc biệt trực thuộc Quốc vụ viện nhưng không bị Quốc vụ viện khống chế. Bình thường đều sẽ thông qua Quốc vụ viện tiến hành phối hợp. Sức ảnh hưởng của Ủy ban này có thể lên thẳng đến tổ bảy người... Nếu không phải cha tôi đang ở trong Tổ bảy người, tôi cũng không có năng lực ảnh hưởng đến bọn họ...
Nói tới đây, ánh mắt của Trưởng phòng Dương càng thêm nghiêm túc, nhìn về phía Giang Khương nói:
- Dù thế nào, tốt nhất là đừng chọc vào Ủy ban này. Chuyện nhỏ thế này thì không sao, nhưng nếu thật sự chọc vào họ, Ủy ban này mà thật sự khó dễ cậu, tôi cũng chẳng cách nào nhúng tay vào... Cậu có hiểu không?
- Cảm ơn Trưởng phòng... Tôi hiểu...
Giang Khương nghe thấy Trưởng phòng Dương dặn dò như vậy liền chậm rãi gật đầu. Hắn thật sự không ngờ một Ủy ban mà có lai lịch lớn như vậy, chẳng trách ở Bảo tàng Cố Cung, thằng nhãi kia ghê gớm đến như vậy.
- Đúng rồi, nhân sâm của cậu dùng hết chưa? Có cần tôi đưa thêm cậu ít nữa không?
Sau khi dặn dò xong chuyện này, Trưởng phòng Dương quan tâm nhìn Giang Khương nói. Nên biết rằng khi lần đầu tiên Giang Khương kiểm tra cho hắn, sau khi làm xong, sắc mặt hắn đã trắng bệch. Có điều sau khi ông gửi lô sâm núi kia đến cho Giang Khương, ông thường thấy sau khi hắn trị liệu cho mình xong, tuy sắc mặt hơi tái, nhưng Giang Khương cứ sâm trong túi ra cắn một miếng sắc mặt liền tốt hơn nhiều.
Cho nên, vì để bệnh của mình mau khỏi, Trưởng phòng Dương rất quan tâm đến Giang Khương, sợ Giang Khương cứ tiếp tục như vậy sức khỏe sẽ bị suy giảm.
- A... không cần, không cần... Vẫn còn, vẫn còn...
Mặc dù động lòng, nhưng Giang Khương vẫn từ chối. Làm người không thể quá tham lam. Mình mới lấy hộp sâm núi kia ăn chưa được bao lâu, ít nhất vẫn còn đủ hai tháng. Nên biết sâm núi này không phải dễ kiếm, nếu giờ mình gật đầu, chắc lão tổng của Đồng Nhân Đường muốn đập đầu vào tường mất.
Dĩ nhiên Trưởng phòng Dương nhìn thấy tia hưng phấn lóe lên trong mắt Giang Khương. Ông biết Giang Khương tương đối muốn số sâm núi này, nhưng trong nháy mắt hắn đã áp chế ham muốn trong lòng, từ chối không chút do dự. Điều này đối với một thanh niên hai mươi mấy tuổi mà nói tương đối không dễ dàng.
Ông lập tức mỉm cười nhưng cũng không nói gì.
Cách đó mấy ngàn mét, trong một căn biệt thự dưới chân Tây Sơn, Phan Hiểu Hiểu co hai chân ngồi trên sofa, ôm một con gấu bông lớn, sau đó nũng nịu nói với ông cụ bên cạnh:
- Ông nội... Con nghe nói gần đây sức khỏe Dương lão không được tốt ạ?
- Dương lão?
Ông cụ bên cạnh khẽ giật giật hàng lông mày hoa râm, hơi bất ngờ nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói:
- Con nhóc con, sức khỏe Dương lão hình như vẫn khá tốt, con nghe ai nói vậy?
Phan Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói không chắc chắn của ông nội thì ánh mắt hơi hưng phấn, sau đó ngồi dậy, nhìn chằm chằm ông cụ, nghiêm túc nói:
- Ông nội, con có một người bạn là bác sĩ, mới được Dương gia mời đến Bắc Kinh từ vùng khác, Chủ nhiệm Dương Vân Dương cực kỳ coi trọng anh ấy... Nhưng con hỏi bạn con rồi, anh ấy lại nói không phải chữa bệnh cho Dương lão, nhưng con không biết anh ấy có lừa con không!