Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối mặt với tiếng hít hà và tiếng hét long trời lở đất, Giang Khương đang định vào sân không khỏi sững sốt một chút, thật sự không hiểu thằng nhãi này sao làm người ta ghét đến thế.

Không những Giang Khương sửng sốt, mười mấy thành viên Hội đồng viện cũng sửng sốt, không thể nào hiểu được, sao Hồ Minh Vũ này vừa mới xuất hiện đã khiến người ta hận đến thế.

Sau khi Giang Khương sửng sốt một chút liền tươi cười, vẫy tay với mọi người rồi bước vào trong sân.

Thấy Giang Khương bước lên một bước, những tiếng hít hà xung quanh lập tức thay đổi, một vị y sĩ thực tập nhìn thấy thần tượng của mình mắt liền nóng lên, cuồng nhiệt vung tay, lạc giọng gào lên:

- Giang Khương...

Trong tiếng gào ấy có sự kích động và khát khao mãnh liệt, xung quanh vốn vẫn còn nhiều người hò hét mấy chữ “Đánh ngã hắn” lập tức đã bị fans của Giang thị lây nhiễm, đồng loạt vung cánh tay hưng phấn hô:

- Giang Khương, Giang Khương...

Vốn chỉ có mười mấy người kêu theo, có điều trong mấy giây ngắn ngủi đã nhanh chóng lan ra toàn trường. Giang Khương vừa mới vào đứng trong sân, chung quanh đã kêu gào tên hắn long trời lở đất!

Giang Khương nghe thấy tiếng hô đồng đều xung quanh, rồi lại nhìn thấy Hồ Minh Vũ đối diện mặt đã đen như đáy nồi thì cuối cùng cũng không lãnh đạm được nữa. Mặc dù hắn rất bằng lòng được nhìn thấy sắc mặt đối phương đen thêm chút nữa, nhưng Giang Khương lo lắng tên này sẽ trực tiếp hộc máu chết cho nên rất ngại ngùng vẫy tay bốn phía, tỏ ý thế cũng đủ rồi.

Đám fans đã điên cuồng nhưng vẫn rất phong độ, không tiếp tục hét lên chói tai nữa, chỉ cuồng nhiệt gào thêm vài tiếng nữa, trước khi Hồ Minh Vũ hộc máu thì chậm rãi dừng lại.

- Giang Khương... mày chết chắc rồi...

Bạn học Hồ Minh Vũ kiêu ngạo, cắn răng nghiến lợi nhìn Giang Khương phun ra từng chữ một.

- Ồ?

Giang Khương nhìn biểu cảm của đối phương thì rất là bình tĩnh nhún vai một cái. Tùy ý nói:

- Không sao, mấy năm nay số người nói với tao câu này không phải mười cũng bảy tám tên, nhưng giờ chúng căn bản đều chết ráo rồi, nhưng tao vẫn còn sống tốt...

- Vậy sao... Vậy hôm nay mày thử đi...

Hồ Minh Vũ thâm độc lạnh lùng nói.

- Thử thì thử... Có điều giữa chúng ta có thù lớn lắm sao?

Giang Khương nhìn khuôn mặt như muốn băm thây mình thành vạn mảnh của Hồ Minh Vũ đột nhiên cười nói.

- Chúng ta không có thù... Có điều, ai bảo mày trở thành chủ của Tề Thế Đỉnh... Nếu mày không chết, Tề Thế Đỉnh sao có thể nhận lại chủ?

Trong mắt Hồ Minh Vũ lóe lên tia lạnh lẽo, nhìn Giang Khương tàn nhẫn thấp giọng lạnh lùng nói.

- Tao thành chủ nhân của Tề Thế Đỉnh sao?

Giang Khương hơi sửng sốt một chút thì trong đầu đột nhiên sáng tỏ, khẽ mỉm cười nói:

- Chả trách mày lại khích tao lên đài... Được, chỉ cần mày có thể giết được tao.

Vậy thì mày tới đi... Có điều, mày dám trắng trợn giết tao như vậy sao?

- Hừ... hừ... Mày cho rằng tao không dám giết mày sao?

Ánh mắt Hồ Minh Vũ hơi lạnh, lạnh giọng cười nói:

- Một con kiến hôi như mày, tao vừa đưa tay ra là đã nghiền chết, chẳng lẽ Hội đồng viện sẽ trở mặt với tao chỉ vì một y sĩ thực tập như mày?

Giang Khương nhìn vẻ không hề lo lắng của Hồ Minh Vũ đột nhiên thở dài, nói:

- Xem ra lần này thật đúng là không công bằng lắm, mày giết tao thì được, còn tao giết mày, chắc sẽ có vấn đề lớn...

- A... giết tao? Mày nằm mơ đi...

Hồ Minh Vũ cười nhạo một tiếng, sau đó liền đứng chắp tay, khẽ nâng cằm nói với Giang Khương:

- Lên đi, đừng nói nhảm nữa... Nhường mày trước một chiêu, để mày chết được an lòng!

- Nhường tao một chiêu?

Khóe miệng Giang Khương nở nụ cười, sau đó nhìn người phụ trách sân thi đấu, nói:

- Vậy thì được, bắt đầu tính giờ...

Người phụ trách nghe Giang Khương nói vậy vội vàng gật đầu, sau đó ấn lên một máy khống chế, đồng hồ tính giờ loại lớn bên sân bắt đầu nhấp nháy...

Giang Khương nhìn thấy đồng hồ kia bắt đầu nhấp nháy liền cười tủm tỉm nhìn Hồ Minh Vũ đứng đối diện, nhưng không hề có ý định ra tay.

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương dặn dò bắt đầu tính giờ liền thủ sẵn thế, chờ Giang Khương tấn công. Có điều, gã đợi trái đợi phải chỉ thấy Giang Khương không chút lo lắng đứng yên đó, không hề có ý định ra tay.

- Tới đi... tao nhường mày một chiêu...

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương tiêu sái đứng yên không nói gì thì liền trừng mắt nhìn Giang Khương.

Ai ngờ Giang Khương đứng đó không hề nhúc nhích nhưng khuôn mặt giống như xem khỉ làm hề, chậm rãi đánh giá người nào đó rất tuấn tú đứng đấy.

- Haizz... mày có đánh không vậy...

Hồ Minh Vũ nháy mắt chắp tay sau lưng, cuối cùng không kìm được liền thúc giục Giang Khương.

- Mày sốt ruột cái gì... mười lăm phút lâu lắm...

Giang Khương liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này đã nửa phút trôi qua rồi, khuôn mặt hắn đầy bất đắc dĩ xoay đầu lại nhìn về phía Hồ Minh Vũ nói:

- Mới có nửa phút trôi qua thôi...

- Mới nửa phút trôi qua thôi?!

Hồ Minh Vũ nhìn vẻ mặt đàng hoàng nhưng vô cùng vô lại của Giang Khương thì suýt chút nữa hộc máu. Chẳng lẽ tên này thật sư định dùng vẻ mặt vô sỉ này để kéo dài hết mười lăm phút sao?

- Rốt cuộc mày có ra tay hay không?

Hồ Minh Vũ miễn cưỡng hít mạnh xuống một hơi, nhìn những người xung quanh, chắc chắn mình phải đánh chết tên này thật đẹp mắt trước mặt tất cả mọi người, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tức giận nói.

- Mày thật sự muốn tao ra tay sao?

Giang Khương nháy mắt, nhìn Hồ Minh Vũ phía đối diện, mặt đầy đứng đắn nói:

- Trong tình huống bình thường, tao là người người không đụng đến ta ta sẽ không đụng đến người... Cho nên, thông thường tao rất ít khi chủ động động thủ! Thôi mày đừng có nhường nữa, tao nhường mày ra tay trước đấy, nhường mày một chiêu được không!

- Mày...

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương cũng giả vờ giả vịt muốn nhường mình một chiêu thì suýt chút nữa là hộc máu. Gã vất vả lắm mới trấn trụ được. Gã cảm thấy có hàng ngàn con ngựa đang chạy trong tim mình. Khuôn mặt gã đầy giễu cợt nhìn Giang Khương. Mày sắp chết đến nơi rồi còn muốn nhường tao một chiêu, đúng là không biết sống chết.

Hồ Minh Vũ nhìn đồng hồ thấy đã đến lúc rồi, gã liền nén cơn tức giận trong lòng, quát với Giang Khương:

- Mày ra tay đi, đây là cơ hội cuối cùng của mày, đừng mong kéo dài thời gian. Nếu mày không nắm lấy cơ hội này, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu...

Giang Khương nháy mắt nhìn gương mặt đầy tức giận của Hồ Minh Vũ phía đối diện, lúc này đột nhiên cười một tiếng, nói:

- Được rồi, nếu mày muốn bị đòn như vậy thì tao thành toàn cho mày!

Giang Khương còn chưa dứt lời cả người chợt lóe lên rồi biến mất. Hồ Minh Vũ thấy bóng dáng Giang Khương phía đối diện đột nhiên hoa lên một cái, lúc này gã mới hoàn hồn, trong lòng vô cùng căng thẳng. Gã đang định lui nhanh ra sau để tránh một đòn kinh khủng của Giang Khương, nhưng gã còn chưa kịp nhúc nhích đã cảm thấy trước ngực có một cơn gió ập đến, trong lúc vội vàng gã miễn cưỡng đưa tay lên cản trước ngực, muốn chống lại đòn tấn công của Giang Khương.

Có điều gã vừa mới đưa tay lên cản ngực đã cảm thấy hai tay chấn động một cái, sức mạnh lớn kia đã trực tiếp đụng vào ngực, sau đó cả người ngã ngửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK