- Tiểu Giang, thế nào? Chuyện này cậu có thể suy nghĩ lại một chút không?
- Hơn nữa, ngày mai tôi sẽ ký một giấy thông hành đặc biệt đến Mật quán năm ngày cho cậu. Cậu có biết Mật quán không? Cậu có thể vào đó năm ngày.
Gương mặt như cương thi của Chu Thế Dương nở nụ cười, khiến cho La y sư cũng bắt đầu có chút buồn nôn.
Chu Thế Dương vì cháu ngoại của mình mà muốn Giang Khương viết thư bãi nại, lại còn phải tự vu oan cho mình, nói hắn làm ra một số chuyện không đúng khiến cho Tôn Nghị căm tức, sau đó mới dẫn đến chuyện như vậy.
- Chẳng lẽ danh tiếng của cháu ngoại ông quan trọng hơn danh tiếng của Giang Khương?
La y sư đứng bên cạnh lắng nghe, nhìn chằm chằm Chu Thế Dương, thầm mắng một câu. Nếu không phải Chu Thế Dương là một trong năm cự đầu của Thiên Y Viện, La y sư đã vác gậy đuổi ra ngoài rồi.
Nhưng ông cũng không tiện xen vào. Dù sao Chu Thế Dương cũng là Thiên y sư, hơn nữa còn phải xem suy nghĩ của Giang Khương như thế nào. Thật ra ông không sợ đắc tội với Chu Thế Dương, nhưng Chu Thế Dương muốn làm khó Giang Khương sau này cũng không phải là chuyện khó khăn gì lắm.
Nếu Giang Khương đồng ý, La y sư có thể hiểu được. Ít nhất Chu Thế Dương còn ở vị trí Thiên y sư hai nhiệm kỳ nữa, cũng chính là mấy chục năm. Mà mấy chục năm này chính là những năm mấu chốt của Giang Khương. Nếu Giang Khương chịu ủy khuất một chút, sau này không phải là không có lợi.
Hơn nữa, Chu Thế Dương còn hứa hẹn sẽ ký giấy vào Mật quán cho Giang Khương năm ngày, đối với Giang Khương mà nói cũng là một cơ hội không tệ. Dù sao tư liệu và kỹ thuật bên trong Mật quán, còn có một số dược vật đặc biệt sinh trưởng và những bí văn cổ, cho dù là y sư có tư cách cũng chưa chắc đã vào được. Hao tốn rất nhiều công sức cũng chỉ vào bên trong được một hai ngày. Chu Thế Dương trực tiếp ký giấy thông hành cho Giang Khương vào trong đó năm ngày, đã là quá lắm rồi.
Loại hấp dẫn này, đối với La y sư này thì chẳng có ích lợi gì, nhưng lại cực kỳ thu hút một y sư dưới nhị phẩm.
Cho nên, La y sư cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, chờ Giang Khương đưa ra quyết định của mình. Làm sư phụ, trong những lúc như thế này, ông không có quyền thay Giang Khương làm chủ. Điều mà ông có thể làm chính là, nếu Giang Khương từ chối, sau này ông sẽ tranh thủ đãi ngộ công bằng cho đệ tử của mình trong việc tấn cấp y sư nhất phẩm. Cho dù Chu Thế Dương là Thiên y sư, muốn ngăn cản Giang Khương cũng chưa chắc có khả năng.
Chu Thế Dương đang rất tự tin nhìn chàng thanh niên trước mắt. Ông tin rằng chàng thanh niên này, mặc dù tính tình vẫn còn nóng vội nhưng tuyệt đối là một người thông minh.
Ông đã ám chỉ và đưa ra lời hứa hẹn như vậy, cũng chính là làm trò cho La Thiên Minh xem luôn.
Ông cho rằng Giang Khương nhất định sẽ chấp nhận lời đề nghị của ông. Dù sao ông là Thiên y sư, có thể hạ mình đến đây đã là nể mặt một y sĩ tam phẩm nho nhỏ là hắn lắm rồi. Điều hắn cần làm bất quá chỉ là chịu chút ủy khuất mà thôi. Tuy danh tiếng truyền ra ngoài sẽ khó nghe một chút, nhưng không có ghi chép lại, sau này cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.
- Xin lỗi.
Trong lúc Chu Thế Dương mỉm cười chờ Giang Khương trả lời, đột nhiên nghe được một câu như vậy.
Sắc mặt của Chu Thế Dương đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm chàng thanh niên trước mắt, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
Nhìn gương mặt tươi cười của Chu Thế Dương đột nhiên cứng lại, Giang Khương nói:
- Xin lỗi, tôi không thể làm như vậy.
- Cậu…cậu nói cái gì?
Nghe Giang Khương nói, gương mặt đang tươi cười của Chu Thế Dương đột nhiên trắng bệch, nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng hỏi. Ông như thế nào cũng
không nghĩ đến tiểu tử này lại không lo lắng, thậm chí còn không để ý đến thân phận của ông, trực tiếp từ chối.
- Chu thiên y sư không nghe rõ sao?
Nhìn sắc mặt của Chu Thế Dương, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
- Cậu…
Nhìn vẻ mặt trào phúng của Giang Khương, Chu Thế Dương chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang dâng thẳng lên đầu.
Cố gắng nhịn xuống muốn một chưởng đánh chết tên tiểu tử trước mặt, nhớ đến tiền đồ của đứa cháu ngoại, Chu Thế Dương âm trầm nhìn Giang Khương, cho rằng đối phương còn trẻ không hiểu chuyện, quyết định tha thứ cho hắn một lần, hít một hơi thật sâu, nói:
- Tiểu Giang, cậu còn trẻ, nên suy nghĩ cho cẩn thận. Dù sao Tôn Nghị cũng là sư đệ của cậu, bây giờ cậu chịu chút ủy khuất, sau này…
- Cảm ơn ý tốt của Chu thiên y sư, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Nhìn Chu Thế Dương cố nén suy nghĩ muốn đánh chết mình, lại còn làm ra bộ dạng dạy đời hắn, trong lòng Giang Khương cười lạnh. Cho đến bây giờ hắn không phải là loại người thích chịu thiệt. Thậm chí hắn còn muốn lấy thêm của người ta. Mấy năm qua, hắn đã học được kinh nghiệm này ở Cô Lang. Nếu muốn sống yên ổn, nhất định phải có nguyên tắc của chính mình. Trong trường hợp thỏa hiệp lần đầu, như vậy sẽ có lần thứ hai, thứ ba.
Thỏa hiệp có đôi khi là một phương pháp, nhưng còn có một phương pháp khác, đó chính là chống lại. Đối mặt với cường địch, nhất định phải ngẩng cổ đánh cuộc một lần, như thế mới giúp mình là chính mình.
Đương nhiên, chống lại phải được thành lập trên một trụ cột nhất định. Trụ cột của Giang Khương lúc này chính là La y sư bên cạnh, còn có thái độ của Viện trưởng Từ đối với hắn.
Giang Khương biết rất rõ từ chối đại diện cho điều gì, đại diện cho từ nay về sau sẽ có một cự đầu đè xuống đỉnh đầu mình, sẽ trong rất nhiều chuyện mang đến phiền toái cho mình. Thậm chí còn tận lực đẩy hắn vào bất lợi. Đối với thành viên bình thường của Thiên Y Viện, sẽ rất khó mà qua được áp lực này.
Nhưng lúc này, Giang Khương vẫn mỉm cười nhìn một trong năm cự đầu, nói ra suy nghĩ của hắn, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt của La y sư rất bình tĩnh. Điều này cam đoan hiện tại và tương lai của hắn sẽ có người trợ giúp hắn kháng cự lại Chu Thế Dương.
Cho nên, có đôi khi đi theo người nào là rất quan trọng.
- Được, giỏi lắm, giỏi lắm.
Nhìn chàng thanh niên tràn đầy khí thế trước mặt mình, lại còn duy trì được ánh mắt kiên định, Chu Thế Dương biết mình đã thất bại. Lúc này ông không còn nghĩ đến chuyện của Tôn Nghị nữa, trong lòng chỉ có tức giận và phẫn nộ, mặt đen đến nỗi có thể nặn ra nước. Sát khí trong mắt ngay cả La y sư bên cạnh cũng có thể cảm nhận được.
Cảm nhận được sát ý trên người Chu Thế Dương phát ra ngoài, La y sư cũng có chút căng thẳng. Mặc dù ông không cho rằng chút năng lực khống chế Chu Thế Dương cũng không thể không có, thẹn quá hóa giận mà ra tay đối phó Giang Khương, nhưng vẫn cười nói:
- Lão Chu, Giang Khương còn trẻ, còn chưa hiểu chuyện. Ông cũng đừng so đo với nó.
La y sư nói xong, sát khí lạnh như băng trên người Chu Thế Dương có chút giảm xuống, khiến La y sư thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Chu Thế Dương cũng ý thức được cho dù ông tức giận cũng không thể thay đổi được gì, nhẹ nhàng thở hắt ra, lặng yên nhìn Giang Khương, một lúc lâu sau liền ngửa đầu phá lên cười, thậm chí còn vỗ vai Giang Khương, trầm giọng nói:
- Được, rất có tiền đồ.
Nói ra, sắc mặt La y sư liền thay đổi. Ông biết rất rõ Chu Thế Dương là hạng người như thế nào, hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của ông. Đây chính là nói cho Giang Khương biết cuộc sống sau này của hắn chỉ sợ không được tốt như vậy.
- Đương nhiên, tương lai Giang Khương sẽ trở thành Thiên y sư. Tiền đồ của nó, thật ra không cần Thiên y sư Chu Thế Dương ông quan tâm.
La y sư mỉm cười phản kích, nhưng sự tự tin và kiên định trong lời nói của ông khiến cho khóe mắt Chu Thế Dương nhướng lên vài phần.
- Được, đúng là hậu sinh khả úy. Hai thầy trò La Thiên Minh ông đúng là không tệ, không tệ. Haha…
Chu Thế Dương cười hai tiếng, sau đó chào cũng không thèm chào, trực tiếp xoay người bước ra ngoài, chỉ nghe được tiếng rầm của cánh cửa đóng lại.
Nhìn cánh cửa bị đóng lại, La y sư quay đầu nhìn Giang Khương một cái, vẫn thấy Giang Khương mỉm cười như cũ, liền nói:
- Được rồi, sau này phải cố gắng lên mới được, đừng làm mất mặt sư phụ. Nếu không, hai thầy trò chúng ta sẽ mất hết thể diện đấy.
- Đương nhiên, sư phụ yên tâm đi. Tương lai con nhất định sẽ trở thành Thiên y sư.
Giang Khương sờ bả vai có chút đau của mình. Hai thầy trò dường như không lo lắng những gì mà Chu Thế Dương đã nói.
Chỉ là hai người biết rất rõ, lần này xem như bọn họ đã trở mặt với một trong năm vị cự đầu của Thiên Y Viện. Có lẽ sau này gặp nhau, trên mặt vẫn khách sáo như cũ, nhưng bên trong, vị Chu Thế Dương này chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ gây phiền phức cho bọn họ.
Nếu chuyện nào rơi vào tay Chu Thế Dương, vậy thì nhận thua đi. Vốn anh sẽ bị cấm túc ba ngày sẽ trở thành một tuần, từ một tuần sẽ thành nửa tháng.
Nếu phạm phải lỗi nặng, chờ bị đuổi ra khỏi viện đi.