- Ồ? Giờ Giang Khương lại muốn đi Vân tỉnh?
Người phụ trách Văn phòng đại diện Xuyên tỉnh, Lâm y sĩ một Y sĩ tam phẩm sau khi nhận được báo cáo bất giác nhíu mày, vì hình như gã ngửi thấy mùi gì đó đặc biệt.
Là người phụ trách Xuyên tỉnh, Lâm y sĩ rất hiểu tình hình Xuyên tỉnh, đặc biệt là chuyện xảy ra của một vài thế gia.
Khi Giang Khương muốn đi Tuyên gia, gã đã biết Giang Khương rất có khả năng có chút quan hệ với Tuyên gia, nhưng giờ Giang Khương lại vội vàng chạy đến Vân tỉnh. Vậy thì chỉ có một khả năng, là chạy đến Tề gia ở Vân tỉnh.
Rốt cuộc Giang Khương này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn có quan hệ đặc biệt gì với vị đó của Tuyên gia? Khóe môi Lâm y sĩ nở nụ cười thú vị. Về những chuyện này dĩ nhiên gã không để ý lắm. Thanh niên mà, những chuyện thế này rất bình thường.
Lâm y sĩ chỉ khá để ý đến vị quý tộc mới tương lai mới nổi này, nhớ đánh giá của Thiên y sư Từ Khải Liễu dành cho Giang Khương này lúc Khai niên hội. Sau khi ngẫm nghĩ, Lâm y sĩ gọi một cú điện thoại cho ngoại cần:
- Vé máy bay của Giang y sĩ đặt chưa? Nhất định phải đặt hạng tốt nhất!
- Ừ, ừ, nếu cậu ấy yêu cầu hạng phổ thông nhanh nhất thì hạng phổ thông vậy.
Lâm y sĩ nghe cấp dưới báo cáo xong liền hài lòng cúp máy, rồi lại bấm số điện thoại của Văn phòng đại diện ở Vân tỉnh. Nếu đã muốn làm người tốt, vậy thì dĩ nhiên là
phải làm đến cùng.
Ngồi trên máy bay Giang Khương hơi cau mày, tựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Chỗ ngồi nhỏ hẹp khiến hắn cảm thấy không thoải mái lắm. Lúc này trong lòng hắn hơi hỗn độn, dường như không thể nào bình tĩnh được. Mọi khi ngồi trên máy bay, dường như hắn luôn có thói quen tu luyện nội khí nhưng lần này lại không làm vậy.
- Tiên sinh, xin hỏi ngài chọn gì?
Lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên khiến cảm xúc rối loạn của Giang Khương dường như thoáng bình tĩnh một chút.
Giang Khương mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, một nữ tiếp viên hàng không thanh tú đang mỉm cười nhìn hắn.
- Trà lạnh, cho tôi nhiều đá một chút!
Giang Khương nhìn chiếc xe đẩy, sau đó gật đầu cười nói với tiếp viên hàng không.
- À. Vâng ạ.
Mặc dù trà lạnh thêm đá là lần đầu tiên cô gặp, nhưng sau khi tiếp viên hàng không khẽ sửng ra, cô vẫn mỉm cười gật đầu. Chàng thanh niên đẹp trai dường như mang chút u buồn trước mặt khiến cô đột nhiên động lòng. Điều này khiến sau khi cô xác nhận đối phương không ngủ liền lên tiếng hỏi đối phương.
Sau khi cô rót một ly trà lạnh liền cho thêm hai viên đá.
Cô cẩn thận đưa cho Giang Khương, nói:
- Tiên sinh, xin mời cẩn thận
- Cảm ơn.
Giang Khương nhận ly trà lạnh mỉm cười cảm ơn xong thì nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm nhận vị ngọt mát lạnh chảy vài cổ họng. Lúc này hắn mới cả thấy cảm xúc hỗn loạn kia dường như hơi bình ổn lại một chút. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Tiếp viên hàng không thanh thú nhìn thấy vẻ rối loạn và u buồn giữa trán chàng thanh niên đẹp trai này thoáng tan đi sau khi mình đưa một ly trà lạnh thì trên mặt thoáng nở nụ cười vui vẻ, sau đó đẩy xe đi về phía trước.
- Tiểu thư, tôi cũng muốn một ly trà lạnh thêm đá.
Bên cạnh có một tên mập nhìn thấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp cũng vội vàng vẫy tay gọi.
- À vâng, xin đợi một lát.
Có điề tên mập này không được đãi ngộ tốt như vậy, cô tiếp viên hàng không nở một nụ cười khuôn mẫu, sau đó tiện tay đưa cho y một ly trà lạnh, điều này khiến tên mập không kìm được bực bội, lầm bà lầm bầm nhìn Giang Khương ở bên. Lạnh giọng hừ giọng nói:
- Thằng khốn mặt trắng!
Giang Khương quay đầu nhìn tên mập một cái, sau đó lại quay đầu đi, nhắm mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần. Lần này không cách nào bình tĩnh tu luyện, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Hắn chạy cả ngày như vậy rồi, dù thế nào cũng thấy hơi mệt mỏi. Khi Giang Khương chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này cả tâm linh dần dần cũng bắt đầu bình ổn lại, sau đó hắn chìm vào một trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trời bắt đầu tối, cuối cùng thì máy bay cũng đáp xuống sân bay Vân tỉnh.
Giang Khương đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đang định bước vào lối đi thì bị tên mập đối diện chen mạnh một cái chen về phía trước, còn quay đầu lại trừng mắt với Giang Khương một cái.
Giang Khương nhìn tên mập trước mặt nở nụ cười nhạt, không thèm để ý, chỉ lẳng lặng theo dòng người đi về phía trước. Còn tên mập ở trước cũng cố ý chậm rãi đi phía trước, muốn trêu chọc Giang Khương. Có đều dĩ nhiên Giang Khương sẽ không tức giận vì những chuyện thế này, hắn lập tức cũng không nhanh không chậm đi ở phía sau.
Tên mập kia thấy Giang Khương không bị mình chọc tức liền bước ra khỏi ca bin, lúc này còn quay đầu lại nhìn Giang Khương khiêu khích, thấy Giang Khương vẫn không có phản ứng, lúc này mới khinh thường đi ra cabin.
Giang Khương đi ở phía sau, đi ra khỏi sân bay, đứng ở cầu thang cuốn, lúc này mới cảm thấy hơi lạnh trong gió đêm. Sau khi hắn nhẹ nhàng thở hắt ra thì thấy dưới thang cuốn phía trước ngoài chiếc xe bus trung chuyển còn có một chiếc xe Benz đang dừng ở đó.
Giang Khương khẽ híp mắt lại nhìn người đàn ông mặc vest đang bắt chéo hai tay trước người, đứng thẳng lưng bên cạnh xe, trên ngực đeo huy chương màu trắng.
- Văn phòng đại diện Vân tỉnh làm việc chu đáo thật.
Giang Khương mỉm cười sau đó liền chậm rãi đi xuống thang cuốn.
Những người đang đi xuống cũng chú ý đến chiếc xe dựng ở cuối thang cuốn, ai nấy không kìm được ghé mắt sang. Trước giờ không phải họ chưa nghe nói đến chuyện lái xe đi thẳng vào khu hạ cánh đón người, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.
Lập tức tất cả mọi người đều hơi hâm mộ nhìn chiếc xe Benz biển số quân đội nào. Họ đều nghĩ trên chuyến bay này ai có mặt mũi đến thế, có thể cho xe vào tận khu hạ cánh này để đón người, hơn nữa còn có biển số quân đội, không biết là nhân vật lớn nào đây.
Tên mập kia giờ cũng đang chậm rãi đi xuống, vừa nhìn thấy chiếc xe, trong mắt tràn đầy hâm mộ, vừa đi về phía chiếc xe bus, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn.
Có điều, đợi khi y quay đầu lại liền thấy tên thanh niên bị mình trừng mắt mấy lần kia lúc này đang chậm rãi bước về chiếc xe Benz xa hoa trong ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người. Còn người trông như vệ sĩ đứng trước xe lúc này đang cung kính mở cửa cho thanh niên kia. Sau đó gã còn cẩn thận đưa tay che cửa xe, sợ tên thanh niên kia khi bước vào xe đụng phải nóc xe.
Tên mập nhìn thấy thanh niên kia ngồi vào trong xe, sau đó nghe tiếng động cơ xe trầm thấp vang lên chậm rãi rời đi mới phát hiện lưng mình đang lạnh run. Y đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán xong mới vội vàng chạy lên xe bus, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, ban nãy đúng là mình tự tìm rắc rối.
May là vị kia không so đo với mình, nếu như thật sự chọc đối phương tức giận, sợ là lần này rắc rối to rồi. Chỉ cần nhìn tên vệ sĩ lái xe kia là biết lần này chắc chắn mình no đòn.
Chiếc xe chậm rãi chạy về phía trước, Giang Khương ngồi sau nhìn nhìn, sau đó nói:
- Đưa tôi đến Tử Vân sơn trang.
Tài xế phía trước ngẩng đầu nhìn thoáng Giang Khương qua gương chiếu hậu, sau đó cung kính cười nói:
- Giang y sĩ, Từ y sĩ của Văn phòng đại diện đang chờ ngài dùng cơm, ngài có cần đi dùng bữa trước không?
- Ồ? Từ y sĩ đang chờ tôi à?
Giang Khương chần chờ một chút, giờ trời đã tối rồi, vậy thì cũng không vội nữa. Hắn gật đầu nói:
- Được, vậy đi ăn trước đi!
Chiếc xe đi nửa tiếng đồng hồ mới vào trong nội thành Vân tỉnh, sau đó đi vào một lối đi bên cạnh một bệnh viện nhỏ.
Khi đi đến trước cổng, Giang Khương mới tùy tiện nhìn bên ngoài, thấy có mấy chữ ghi trên bảng hiệu là Trạm y tế của phố gì gì đó.
Khi Giang Khương thấy ba chữ “Trạm y tế” Giang Khương không khỏi lau mồ hôi. Thiên Y viện này đúng là thâm sâu thật.
Trên cơ bản những văn phòng đại diện khắp nơi đều do y sĩ tam hoặc nhị phẩm trấn giữ. Vị Từ y sĩ này cũng là y sĩ tam phẩm, cùng cấp với Giang Khương.
- Từ y sĩ khách sáo quá. Đúng là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh.
Giang Khương bưng ly rượu vang lên cụng với người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đối diện, , cười nói.
- Haha, Giang Khương, cậu khách sáo quá. Đây là lần đầu cậu đến Vân tỉnh chúng tôi, đương nhiên tôi phải chiêu đãi thật tốt chứ.
Lúc này Từ y sĩ mỉm cười, nâng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nhìn Giang Khương cười nói:
- Giang Khương, nếu cậu không chê, cứ gọi thẳng tôi là Từ Dương là được, gọi Từ y sĩ nghe khách sáo quá.
Thấy Từ y sĩ nói vậy rõ ràng là cố gắng muốn kết giao, dĩ nhiên Giang Khương cũng chẳng khách sáo nữa, liền cười nói:
- Anh Từ Dương, anh Từ Dương, haha, nào, chúng ta cùng uống ly nữa.
- Được, nào, uống.
Sau khi qua ba tuần rượu, rõ ràng tửu lượng của Từ y sĩ không hề kém, hai người mỗi người uống một chai rượu vang mà mặt không biến sắc. Lúc này Từ Dương cũng nhận ra hình như Giang Khương có vài việc cần làm, lập tức liền cười nói:
- Giang Khương, lần này cậu đến Vân tỉnh chẳng lẽ định đến Tề gia?
Giang Khương mỉm cười, biết là phía Xuyên Trung đã thông báo cho Từ Dương, lập tức cũng không ngại ngùng, cười nói:
- Đúng, có điều lần này chủ yếu là đi tìm Tuyên gia!
- Ồ? Tuyên gia? Cậu quen Tuyên gia?
Lúc này Từ Dương hơi sửng sốt, lại cười hỏi.
Giang Khương cười cười, gật đầu nói:
- Đúng, có chút quan hệ với Tuyên gia nên lần này đặc biệt tới đây.
- Ừ, vậy được. Tôi thấy Giang Khương cậu đi gấp như vậy chắc chắn có việc gấp, vậy thì tôi không trì hoãn cậu nữa.
Lúc này Từ Dương lại nhìn Giang Khương, mỉm cười nói:
- Nếu Giang Khương cậu có gì cần Văn phòng đại diện chúng tôi giúp đỡ thì đừng khách sáo.
- Được, chắc chắn rồi!
Giang Khương nhìn thấy vẻ chân thành của Từ Dương dĩ nhiên cũng không khách khí, mỉm cười nâng ly rượu lên, lại cùng Từ Dương cạn thêm một ly.
Xe im lặng dừng trước Tử Vân sơn trang. Giang Khương đi xuống xe, chậm rãi đi về phía cửa Tử Vân sơn trang. Có điều hắn còn chưa tới cửa đã bị người ta chặn lại.