- Người còn trẻ, lại có kỳ ngộ, thực lực không tệ, nhưng muốn chân chính bước lên đài cao một cách hữu hiệu, nhất định phải trải qua khảo nghiệm và rèn luyện thật nhiều.
- Ngọc không mài không thành khí. Nếu để cho các người biết đến sự tồn tại của nó, nó làm sao có thể được trui rèn nữa? Ta thậm chí không tiếc dùng toàn bộ lực lượng và bố trí ở Tây Bắc, cùng với Nguyệt Minh để mài đao cho nó, chính là trông chờ nó sớm có ngày bộc lộ tài năng. Dĩ nhiên, nếu nó bị mài gãy, đó là do thực lực bản thân, vận mạng của nó chưa đủ.
- Nhưng bây giờ không phải kết quả rất tốt sao?
Đưa ông cụ xuống lầu nghỉ ngơi, sắc mặt hai cha con Giang Văn Ba có chút âm trầm, ngồi trên ban công uống trà.
- Anh lần đó thiếu chút nữa đã chết.
Hai hàng lông mày của Giang Nguyệt Minh cau lại, giọng nói có chút tức giận.
Giang Văn Ba ngẩng đầu nhìn đứa con trai út của mình, thấy sự tức giận và lãnh ý trong mắt hắn, nhẹ thở ra một hơi, nói:
- Nhưng anh con không có chết.
- Nhưng…
Giang Nguyệt Minh vẫn tức tối, nhưng chỉ nói một chữ rồi ngừng lại, khẽ hừ một tiếng.
Nhìn hành động của con trai mình, Giang Văn Ba hài lòng gật đầu một cái, sau đó chậm rãi nói:
- Đây cũng là cái giá và cũng là duyên cớ để anh con liều mạng leo lên vị trí như ngày hôm nay.
- Nếu con không muốn người ta nắm số mạng của mình trong tay, cũng chỉ có thể cố gắng nắm số mạng trong tay của mình. Mà muốn nắm trong tay của mình, nhất định phải có đủ thực lực.
Nói đến đây, Giang Văn Ba lẳng lặng nhìn Giang Nguyệt Minh:
- Mấy năm qua, ba biết con không thích quản chuyện của Tuyệt Y Đường. Cho nên ba cũng không ép con quá mức. Nhưng con phải hiểu là, rất nhiều chuyện con không có đủ thực lực, sẽ là thân bất do kỷ.
Giang Nguyệt Minh chậm rãi quay đầu nhìn ra biển, một hồi lâu mới quay đầu lại, chẳng qua trên mặt không còn sự tức giận như vừa nãy, mà tràn đầy bình tĩnh, nhìn Giang Văn Ba, nói:
- Rốt cuộc tổ sư gia muốn làm gì?
- Hẳn là muốn quay về động Long Sơn Phong.
Giang Văn Ba chần chừ một chút, gương mặt toát ra vẻ cười khổ.
- Ba vốn cho là sư phụ sẽ không muốn trở về. Nhưng nhìn tình huống bây giờ, chỉ sợ ông ấy vẫn không thể buông tha. Vốn Tuyệt Y Đường không thể cung cấp đầy đủ người và dụng cụ để tiến vào động Long Sơn Phong. Mấy năm qua, ông ấy vẫn cố tình giúp cho Tuyệt Y Đường có thêm nhiều sức mạnh, nhưng vẫn còn cách mục tiêu này quá xa. Dẫu sao động Long Sơn Phong vẫn thuộc quyền khống chế của Thiên Y Viện. Thiên Y Viện tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào vào trong đó, đừng nói chi là quá nhiều người và trang bị.
Nói đến đây, Giang Văn Ba lại lắc đầu cười khổ:
- Cho nên, khi anh con vừa mới xuất hiện và thể hiện tài năng, căn cứ theo tính cách của sư phụ, lúc đó ông ấy đã bắt đầu cân nhắc, tiến hành hai tay chuẩn bị. Chẳng qua ông ấy không nghĩ đến anh con lại đi nhanh như vậy, ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện. Bây giờ anh con vừa là Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, vừa là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Thậm chí trong tương lai rất có thể trở thành Viện trưởng Thiên Y Viện. Nó rất nhanh sẽ có đủ quyền lực và sức mạnh.
- Chỉ cần anh con nguyện ý giúp ông ấy, ông ấy sẽ có cơ hội một lần nữa tiến vào động Long Sơn Phong.
Nghe xong, nhìn thần sắc cổ quái và bất đắc dĩ của cha mình, Giang Nguyệt Minh hít một hơi thật sâu, ánh mắt lóe lên sự tò mò, nói:
- Con biết động Long Sơn Phong. Ba, rốt cuộc năm đó mọi người đã gặp cái gì bên trong? Tại sao tổ sư gia lại còn muốn trở về?
Nghe Giang Nguyệt Minh hỏi, Giang Văn Ba liền quay đầu nhìn ra biển xa, ánh mắt trở nên mơ hồ.
- Bên trong động Long Sơn Phong, là ngục nhưng cũng là thiên đường.
Từ lúc trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện, Giang Khương làm việc cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không cần khiêm tốn như lúc trước nữa.
Đã là một trong những người chấp chưởng cao nhất Thiên Y Viện, hắn không cần dè dặt nhiều thứ. Bởi vì đã không còn ai có thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
- Tam thúc của em vẫn còn đang bị nhốt sao?
Vừa cẩn thận ôm Tiểu Bảo đã ngủ say trong thùng nước thuốc ra, vừa nhận lấy khăn lông Diêu Nhất Minh đưa sang, bọc Tiểu Bảo lại thật kỹ rồi đưa cho Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương hỏi.
- Sau khi về nhà hôm trước, ba em cũng đã thả Tam thúc ra rồi. Nhưng bây giờ chú ấy đã trở thành người bình thường, hơn nữa cũng chỉ có thể hoạt động bên trong đại viện.
Tuyên Tử Nguyệt ôm Tiểu Bảo vào lòng, dùng khăn lông lau lại toàn thân cho cậu bé, sau đó dưới sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu, mặc quần áo lại rồi bỏ vào trong chăn.
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu, cười một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ áy náy nhìn Tuyên Tử Nguyệt:
- Xong hết rồi, cũng là người của mình cả
Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười vui vẻ, dùng sức gật đầu.
Giang Khương mỉm cười một lần nữa, sau đó móc ra mấy cái bình ngọc, cầm lấy một bình ở giữa đưa cho Tuyên Tử Nguyệt:
- Tử Nguyệt, ngày mai mang đan dược này về nhà nhé.
- Hiểu Hiểu, bình này em gửi về Bắc Kinh cho cha mẹ, bảo bọn họ một tháng uống một viên.
Dứt lời, Giang Khương thảy bình còn lại cho Diêu Nhất Minh:
- Được rồi, Nhất Minh, Hồng Vân Đan này là của cậu. Ở cùng tôi lâu như vậy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, mà tôi cũng không dụng tâm hướng dẫn cậu điều gì. Đây xem như chút bồi thường cho cậu.
- A!
Nhìn bình ngọc nhỏ trong tay mình, nghe thấy tên Hồng Vân Đan, sắc mặt Diêu Nhất Minh đỏ lên, bàn tay cầm bình ngọc có chút run rẩy. Là một y sĩ tam phẩm, y tất nhiên biết Hồng Vân Đan là gì. Đây chính là đan dược thượng phẩm. Giá của một viên, chỉ sợ y dùng hết điểm của mình cũng chỉ đủ đổi nửa viên. Nhưng bây giờ ông chủ lại cho y cả bình, mà bên trong lại có ít nhất mười viên.
- Trưởng ban Giang, cái này rất quý…
Diêu Nhất Minh có chút kích động nhìn cái bình ngọc trong tay. Y biết rất rõ công dụng của đan dược này đối với mình. Nếu có Hồng Vân Đan, phối hợp với những đan dược khác, việc tu luyện nội khí sẽ cao gấp mấy lần, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Hơn nữa sau này còn có cơ sở để tấn cấp cao hơn.
- Không đáng bao nhiêu đâu. Cậu cứ cầm đi.
Nhìn biểu hiện của Diêu Nhất Minh, Giang Khương mỉm cười. Cũng từ y sĩ cấp thấp đi lên, hắn rất hiểu cảm giác của Diêu Nhất Minh bây giờ, lập tức phất tay:
- Được rồi, bây giờ cậu hãy đi gọi điện thoại đến kho thuốc, bảo Trưởng ban La dựa theo tình huống lần trước của tôi, đem hai phần Dạ Minh Đằng và Âm Hòe Mộc đến.
- Vâng, trưởng ban.
Đã lâu không có bổ sung năng lượng cho Cửu Vĩ, hôm nay được Giang Khương truyền vào một lượng lớn năng lượng, Cửu Vĩ không ngừng huy động đuôi, nhìn Giang Khương trước người, nói:
- Tốt lắm, gần đây ngươi nhất định phải cố gắng, đừng lãng phí quá nhiều năng lượng, mau sớm tích trữ đến 100%. Bây giờ ta cảm giác đầu óc của mình dường như không đủ dùng.
Nghe Cửu Vĩ nói, Giang Khương không nhịn được liền liếc mắt:
- Ngươi cho rằng ngươi là máy sao? Bổ sung đủ năng lượng là có thể chạy?
Rõ ràng, Cửu Vĩ không biết từ máy là gì, chỉ cúi người nhìn chằm chằm Giang Khương, giống như nhìn vật thể ngu ngốc nhất:
- Hồi phục, ngươi có biết cái gì gọi là hồi phục không? Bây giờ ta và ngươi đều ở trong mộng. Ta vẫn còn đang trong trạng thái ngủ say. Bởi vì được bổ sung năng lượng, ta bắt đầu bước đến trạng thái tỉnh lại.
- Trước khi tỉnh lại, ta căn bản không có biện pháp biết được trạng thái của mình bây giờ, thậm chí còn không biết mình cần phải làm gì. Chỉ có chân chính hồi phục, năng lực của ta mới hoàn toàn tỉnh lại.
Nói xong, Cửu Vĩ ngồi thẳng người, chín cái đuôi to nhẹ nhàng rung một chút, nhìn Giang Khương, nói tiếp:
- Một khi ta thật sự hồi phục, chỗ tốt đối với ngươi là không thể nghi ngờ.
- Ta hiểu.
Nghe câu nói sau cùng của Cửu Vĩ, Giang Khương hài lòng nhún vai, nhưng vẫn có chút do dự nhìn Cửu Vĩ:
- Nhưng bây giờ ngươi còn không biết ngươi muốn làm gì. Vạn nhất, ta chỉ nói là vạn nhất thôi, sau khi ngươi thật sự tỉnh lại, đột nhiên phát giác ngươi muốn hủy diệt địa cầu thì như thế nào? Dù sao ngươi cũng từ trên trời xuống, hẳn là người ngoài hành tinh? Người ngoài hành tinh chạy đến địa cầu, hơn phân nửa đều không phải chuyện tốt. Có thể xâm phạm, cướp đoạt nhiên liệu của địa cầu…
Cửu Vĩ nghiêng đầu nhìn Giang Khương, vô tội nháy mắt một cái, sau đó nghiêm túc nói:
- Ta phải cải chính lại lời nói của ngươi. Ta có thể từ trên trời xuống, nhưng ta nói cho ngươi biết, căn cứ vào cảm giác của ta, trước đây thật lâu, chắc chắn ta là sinh vật thuộc về địa cầu. Cho nên, nghiêm khắc mà nói thì ta không phải người ngoài hành tinh.
Nhìn vẻ mặt thành thật của Cửu Vĩ, Giang Khương nháy mắt, cảm thấy đầu óc của mình như nhỏ đi. Dù sao bây giờ, hắn và Cửu
Vĩ cũng không phải trạng thái tỉnh bình thường.
Hắn dùng sức quơ đầu, để cho mình tỉnh táo lại hai phần, sau đó tiếp tục nghe Cửu Vĩ nói:
- Còn nữa, ngươi nói cái gì là xâm phạm, cướp đoạt nhiên liệu. Trong ấn tượng của ta, năng lượng và nhiên liệu ở địa cầu này chẳng là cái mâm gì. Nó không đủ, vì thế chúng ta mới rời đi. Phàm là không có mới quay trở lại để cướp chứ?
Giang Khương chớp mắt một cái, gương mặt mơ hồ nhìn Cửu Vĩ:
- Vậy ngươi quay lại làm chi? Hơn nữa còn quay lại một cách chật vật?
Chín cái đuôi của Cửu Vĩ một lần nữa lay động, ánh mắt màu đỏ lúc sáng lúc tối, dường như nó cũng bị vấn đề này của Giang Khương làm cho mơ hồ, một hồi lâu mới lên tiếng, nhìn gương mặt đang khao khát chờ đợi đáp án của Giang Khương, nói:
- Không biết.