Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Liêu Long Căn nói, nhìn vẻ mặt của Giang Khương, Lưu Mộc Dương cũng mỉm cười:

- Đó là vì Giang Khương không tệ, nhưng Thiên Y Viện chúng ta là bảo vệ Hoa Hạ, Huyết tộc nghênh ngang chạy đến chúc mừng, chúng ta vừa không thể đánh lại không thể giết, còn phải tiếp đãi chu đáo. Người khác nhìn vào chỉ sợ rất khó coi. Giang Khương, cậu nói phải nên làm thế nào đây?

Từ Khải Liễu nhìn không nổi nữa, cười nói:

- Được rồi, hai người cũng đừng nhạo báng Ủy viên thường vụ mới tấn chức của chúng ta nữa. Người đến chính là khách, người khác nghĩ thế nào, Thiên Y Viện từ lúc nào để ý đến chứ?

Nói đến đây, ánh mắt đầy ý vị thâm trường nhìn Giang Khương, cười nói:

- Bất kể cô ta có chủ ý gì, dù sao thì binh đến tướng chặn. Giang Khương, con phải nên cẩn thận, đừng để bị cô ta mê hoặc rồi bị lấy đi nửa số máu trong người.

Nghe Từ Khải Liễu nói, mặt Giang Khương đỏ lên. Người nào mà không biết Bá tước Eve tấn cấp Hầu tước đều là do công lao của hắn. Người ta từ xa vạn dặm đến tham gia chúc mừng, tất nhiên phải do hắn đi xử lý chuyện này.

Sắp xếp bữa tiệc trưa là một vấn đề rất lớn, nhưng ban Hậu cần và ban Ngoại giao xử lý rất tốt ở phương diện này. Nhưng có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Vốn gia đình Giang Văn Ba và thầy trò Tôn Diệu Nguyệt được phân ngồi hai bàn khác nhau, nhưng Tôn Diệu Nguyệt lại không để ý đến sự an bài của Thiên Y Viện, trực tiếp ngồi xuống bàn của Giang Văn Ba.

Sau khi dùng ánh mắt quyến rũ đuổi hai vị y sư nhất phẩm và nhị phẩm ra bàn khác, tự nhiên dẫn hai đệ tử của mình ngồi xuống cùng một bàn với Giang Văn Ba, sau đó cười híp mắt:

- Giang đường chủ, không ngại chứ?

- Không ngại, dĩ nhiên là không ngại rồi.

Nhìn gương mặt trang điểm diêm dúa của Tôn Diệu Nguyệt, sau đó nhìn hai cô gái đang ngượng ngùng bên cạnh, Giang Văn Ba mỉm cười gật đầu.

- Giang thúc thúc, dì Viên, chào hai người.

Hai cô gái liền lên tiếng chào hỏi.

- Ừm, Thanh Linh, Tiểu Vũ, đã mấy ngày không gặp rồi. Dì có chút nhớ hai con đấy.

Giang phu nhân ngồi bên cạnh khẽ cười, sau đó mới nhìn Tôn Diệu Nguyệt chính giữa. Đối với vị Sơn Trường Đại Nhân đại danh đỉnh đỉnh của Cổ môn, Giang phu nhân đúng là có chút hiếu kỳ.

Bà cũng đã nghe nói về Tôn Diệu Nguyệt từ lâu, hơn nữa còn nghe nói người này có quan hệ không rõ ràng với con trai bảo bối của bà.

Nhìn qua hai lần, Giang phu nhân đúng là có chút than thở. Không ai biết chính xác tuổi tác của Sơn Trường Đại Nhân, nhưng căn cứ theo điều tra thì khoảng chừng ba mươi. Dáng người và dung mạo có thể nói là xinh đẹp vô song, nghe nói thực lực rất kinh người.

Thực lực ít nhất là Thiên giai nhưng cụ thể mạnh bao nhiêu thì không ai biết.

Tôn Diệu Nguyệt dĩ nhiên là cảm nhận được ánh mắt của Giang phu nhân, sau đó cười nói:

- Viên phu nhân, xem ra bà rất quen thân với hai đệ tử của tôi.

- Ừm, Sơn Trường Đại Nhân, Thanh Linh và Tiểu Vũ đều là bạn tốt của con trai tôi.

Giang phu nhân cười nói.

Giang Nguyệt Minh vẫn im lặng, lúc này nhìn Tôn Diệu Nguyệt, cười nói:

- Tôn Sơn Trường, nghe nói chị và anh trai của tôi quen nhau rất thân phải không?

- Sao?

Tôn Diệu Nguyệt quan sát Giang Nguyệt Minh, cười nói:

- Đúng, tôi và Giang Khương cũng xem như quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang thiếu đường chủ.

Nói đến đây, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt chuyển động, sau đó dịu dàng nói:

- Chậc chậc, dáng dấp của Giang thiếu đường chủ thật là anh tuấn, còn dễ nhìn hơn so với anh của cậu nhiều. Nào, đến xem Thanh Linh và Tiểu Vũ nhà tôi đi, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy có thể, cậu hãy chọn lấy một người.

Khụ! Nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, Diêu Nhất Minh đang hớp ngụm trà liền suýt nữa phun ra ngoài, cũng may mà không bị sặc nhưng lại ho không nhẹ.

- Sư phụ.

Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nghe Tôn Diệu Nguyệt nói, gương mặt đỏ bừng. Từ Thanh Linh thì trầm tĩnh hơn Lý Tiểu Vũ, chỉ thoáng đỏ mặt một chút rồi cau mày nhìn Tôn Diệu Nguyệt, khẽ hừ một tiếng.

- Được rồi, sư phụ chỉ chọc Giang thiếu đường chủ một chút mà thôi. Ai mà không biết hai con chỉ thích anh trai của cậu ấy.

Nghe đệ tử của mình trừng mắt, Tôn Diệu Nguyệt không khỏi cười khan một tiếng.

Giang Nguyệt Minh vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cười khổ nhìn vị Sơn Trường Đại Nhân đối diện. Bây giờ y mới biết được tại sao đại mỹ nữ này lại bị người ta gọi là nữ ma đầu.

Giang Văn Ba và Giang phu nhân ngồi nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi cùng bàn, cũng không nhịn được mà phá lên cười. Chẳng qua khi nhìn lướt qua Sơn Trường Đại Nhân, cũng cảm thấy vị Sơn Trường Đại Nhân này dường như không đáng sợ như người khác đã nói.

Lúc này, bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng chậm rãi bước vào bên trong nhà ăn. Một đám tân khách rối rít đứng dậy. Nên biết rằng, đám gia chủ chưởng môn này ngày thường đều ngạo mạn, hò hét trên giang hồ, nhưng so với Thiên Y Viện thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Ngày xưa, có thể có được một mối quan hệ với một thành viên Hội Đồng Viện đã là giỏi lắm rồi. Muốn gặp mặt ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện trên căn bản là điều không thể.

Cơ hội hiếm có như vậy, tất nhiên là phải tranh thủ lộ mặt rồi.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện tất nhiên là phải nể mặt mọi người, bắt tay vui vẻ, khiến cho các chưởng môn, gia chủ đều vui ra mặt.

Đặc biệt, những gia chủ chưởng môn lúc trước đã từng gặp Giang Khương thì cũng cố ý bắt tay Giang Khương một cái, thân cận lấy lòng. Tất cả mọi người đều biết được, nếu con đường làm quan của Giang Khương không xảy ra vấn đề gì, bốn năm chục năm kế tiếp của Thiên Y Viện sẽ do hắn làm chủ.

Bốn vị Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện phân biệt ngồi bốn bàn, cùng với một số khách quan trọng. Ví dụ như Đường chủ Tuyệt Y Đường, Sơn Trường Đại Nhân, Đại vu sư bộ lạc Vu sư, Hầu tước Huyết tộc...

Nhưng trước mắt, Sơn Trường Đại Nhân đã ngồi cùng bàn với Đường chủ Tuyệt Y Đường, kế tiếp chỗ ngồi cũng chỉ có thể tùy ý.

Giang Khương tất nhiên là ngồi chung bàn với đám người Giang Văn Ba, nhưng hai đại vu sư thấy Giang Khương không ngồi cùng bàn với mình, liền vội vàng đứng dậy, bước đến gia nhập vào bàn của Giang Văn Ba luôn.

Cộng thêm Giang Khương nữa là vừa đủ chín người.

Nhìn hai đại vu sư kéo đến, Giang Khương nhún vai, cười khổ gật đầu với đám người Từ Khải Liễu.

Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn bên kia, bàn của Eve ngồi chỉ có hai y sư nhất phẩm, không khí lạnh lẽo, hơn nữa ánh mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại liếc sang bàn của hắn, liền vẫy tay gọi cô lại. Dù sao thêm cô nữa cũng chẳng chật bao nhiêu.

Thấy Giang Khương ngoắc tay gọi mình, Hầu tước Eve vốn đang buồn bã, gương mặt liền nở nụ cười, vội vàng đứng dậy, bước đến ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, vừa vặn mười người một bàn.

- Tiểu tử này đúng là...

Đám người Từ Khải Liễu nhìn một chút, khẽ cười khổ, sau đó ngồi xuống. Các y sư cao cấp khác của Thiên Y Viện cũng chỉ nháy mắt một cái, làm như không thấy chuyện gì, tiếp tục nói chuyện với các khách khác.

Chỉ có rất nhiều gia chủ, chưởng môn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mày liền cau lại. Đám khách nhân này làm sao thế? Thiên Y Viện đã sắp xếp vị trí, ai ngồi chỗ nấy, nhưng cảnh tượng trước mắt là như thế nào? Khách quan trọng tập trung hết một bàn, đều là bàn của Giang Khương cả.

Cứ như vậy, bàn của mấy người Viện trưởng Từ đều không có một vị khách nào qua trọng cả.

Nhưng bất kể thế nào, nếu Thiên Y Viện không có phản ứng, mặc dù cảm thấy cổ quái, nhưng không ai lên tiếng cả.

Rất nhanh, nhóm người Từ Khải Liễu thay phiên nhau đứng lên chúc rượu. Không khí trong nhà ăn trở nên náo nhiệt. Nhưng chỉ có bàn của Giang Khương, không khí có chút cổ quái.

Những người ngồi bàn này đều là nhân vật số một của một thế lực. Gia đình Giang Văn Ba và thầy trò Tôn Diệu Nguyệt trò chuyện với nhau vẫn bình thường. Dù sao tất cả đều nói chung một thứ tiếng. Eve chỉ biết một ít tiếng Hoa, cũng chỉ quen có một mình Giang Khương, cũng không thể tùy tiện chen vào.

Hai người Draco và Portugo thì chỉ cần ngồi gần thần thú sứ giả đại nhân là được. Dù sao bọn họ cũng nghe không hiểu mọi

người nói gì, chỉ cắm đầu ăn cơm.

Thiên Y Viện chiêu đãi đều là những món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ. Trước kia hai đại vu sư ở Châu Phi, thức ăn làm sao có thể so sánh được. Trong thời gian đi cùng với thiên y ngoại viện, bọn họ ăn lúc nào cũng sạch sẽ. Điều này khiến cho nhà ăn của Thiên Y Viện vô cùng hài lòng. Ở Hoa Hạ ăn cơm được ăn không ít thịt, còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với thời gian ở Châu Phi.

Giang Khương ngồi đó, thấy cha mẹ và em trai thỉnh thoảng đều cố tình nhìn lướt qua Eve bên cạnh hắn. Còn Tôn Diệu Nguyệt, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thì không chút kiêng kỵ, nhìn chằm chằm Eve hai lần, sau đó quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút cổ quái, trong lòng liền cười khổ không thôi.

- Khụ, Hầu tước Eve, tôi xin giới thiệu với cô một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK