Từ Khải Liễu không muốn ra mặt, Giang Khương cũng không thể nào thúc giục Hầu tước Eve rời đi. Dù sao cũng đã nói chuyện với Từ Khải Liễu, Giang Khương cũng không cần để ý nhiều nữa, cứ để Eve ở lại.
Nghĩ như vậy, Giang Khương đành buông xuôi. Nếu Eve muốn ở lại nội viện, cứ tránh không gặp mặt thì cũng không quá thực tế.
Hơn nữa, đã mấy ngày không gặp Eve, suy nghĩ một chút liền nói với Diêu Nhất Minh bên cạnh:
- Trưa nay đặt một bàn cơm ở nhà ăn nhé. Anh cũng đi cùng luôn.
- Vâng.
Giang Khương đặt cơm cũng chỉ là bữa tiệc gia đình, không mời những người khác, chỉ mời La Thiên Minh mà thôi.
Eve đang cùng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo đi dạo trong thành Kim Lăng. Mặc dù ánh mặt trời mùa xuân có chút nhức mắt, nhưng đối với Hầu tước Huyết tộc mà nói, chỉ cần đeo cặp mắt kính thì có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời.
Phan Hiểu Hiểu ngược lại gần gũi với Eve hơn Tuyên Tử Nguyệt. Tuy thời điểm ban đầu, nghe nói Eve là Huyết tộc thì lấy làm kinh hãi. Cô gái tóc vàng xinh đẹp trước mắt là một quỷ hút máu thì thật quá khó tin.
Khi lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ với Eve, trong lòng Phan Hiểu Hiểu có chút sợ hãi. Nhưng sau mấy ngày tiếp xúc, một chút cũng không còn lo lắng, ngược lại còn tỏ ra thân thiết với cô gái có tính cách tương tự mình.
- Eve, cô thật sự là Quỷ…Huyết tộc sao?
Tuy nói danh từ “Quỷ hút máu” phù hợp với định nghĩa Huyết tộc trong lòng cô, nhưng Phan Hiểu Hiểu vẫn quyết định dùng từ Huyết tộc. Dù sao cô gái trước mắt thật sự nhìn không giống quỷ hút máu chút nào.
- Dĩ nhiên, thế nào?
Nhìn cô gái phương đông khả ái trước mặt, Eve gật đầu nói.
- Không phải quỷ hút máu sợ nhất là ánh mặt trời sao? Tại sao cô một chút cũng không sợ?
Phan Hiểu Hiểu tò mò hỏi.
Nghe xong, Eve không khỏi mỉm cười, đáp:
- Huyết tộc chúng tôi không giống như trong phim ảnh đâu. Ít nhất chúng tôi không biến thành dơi, cũng không sợ ánh mặt trời.
- Mặc dù chúng tôi có tính mẫn cảm tương đối cao với ánh mặt trời, nhưng đối với Huyết tộc cao cấp, tính đối kháng với ánh mặt trời khá mạnh. Cho dù ánh mặt trời như thế này, chỉ cần chúng tôi sử dụng sương cách ly đặc biệt, hơn nữa đeo thêm kính đặc chế thì sẽ không còn vấn đề gì.
- Ồ, khó trách lại lợi hại như vậy. Xem ra, các người và quỷ hút máu trong ấn tượng của chúng tôi rất khác nhau.
Phan Hiểu Hiểu nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn Eve, nói:
- Vậy các người hút máu thật chứ?
- Đúng, nhưng tôi rất ít khi hút máu, chẳng qua chỉ là để bổ sung thể năng nhất định thôi.
Eve cười nói:
- Đối với tôi bây giờ mà nói, cho dù hai ba chục ngày không uống máu cũng không thành vấn đề.
Phan Hiểu Hiểu gật đầu, đang định hỏi tiếp, chợt nghe điện thoại của Tuyên Tử Nguyệt vang lên.
- Sao ạ? Vâng, vâng.
Tuyên Tử Nguyệt nói mấy câu bên kia, sau đó quay sang nói với Eve:
- Eve tiểu thư, Giang Khương nói trưa nay chúng ta về viện ăn cơm. Anh ấy đã đặt cơm rồi.
- Có thật không? Giang Khương không bận à?
Nghe xong, ánh mắt Eve lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đúng vậy, cho nên hôm nay anh ấy cố ý dùng cơm với mọi người.
Ủy viên thường vụ mới tấn thăng Giang Khương yêu cầu chuẩn bị một bàn ăn, nhà ăn tất nhiên là phải tận lực, đem những nguyên liệu cao cấp nhất chuẩn bị xong, hơn nữa còn an bài đầu bếp giỏi nhất nấu nướng. Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện dùng cơm, vừa trả tiền vừa trả điểm. Nhưng giảm giá cho Ủy viên thường vụ cũng khá cao. Tiền thì không bớt, nhưng điểm thì tự động giảm giá 50%.
Buổi trưa, một nhà bốn người, cộng thêm Eve và La Thiên Minh, Diêu Nhất Minh, vừa vặn bảy người một bàn.
Đối với việc ăn món gì, Eve ngược lại không quá quan tâm. Điều cô quan tâm là chuyện có thể cùng Giang Khương dùng cơm.
La Thiên Minh ngồi trước bàn ăn, nhìn thức ăn hôm nay, trong lòng cũng phải than thở. Mặc dù ông là y sư nhất phẩm, Ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng bảo ông đặt bàn ăn như trước mặt, ông cũng không đặt nổi.
Bàn ăn trước mặt, không nói tiền, chỉ cần nói đến điểm, các y sĩ cấp thấp rất nhiều năm cũng không kiếm đủ.
- Giang Khương, lần sau đừng xa xỉ như vậy. Đúng là quá lãng phí.
Bị Giang Khương đẩy ngồi ở vị trí chủ vị, La Thiên Minh không nhịn được mà than thở.
- La lão sư, thức ăn này rất đắt sao?
Từ trước đến giờ luôn thẳng tính, Phan Hiểu Hiểu nhìn bàn ăn với các món ăn tương đối tinh xảo, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá đặc biệt.
Đối với cô gái khả ái này, La Thiên Minh lắc đầu liên tục:
- Đâu chỉ là đắt, mà là rất đắt.
- Đắt bao nhiêu vậy?
Nghe La Thiên Minh nói, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được liền hỏi tiếp.
Giang Khương bên cạnh liền chen vào:
- Con tấn thăng Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện cũng mấy ngày rồi, nhưng vì quá bận rộn, không thể nào mở tiệc chúc mừng. Hôm nay coi như chúng ta âm thầm ăn mừng, vì thế mới đặt bữa cơm phong phú một chút. Sư phụ, người cứ yên tâm mà ăn đi. Với điểm của con bây giờ, ăn vài bữa cơm như vầy cũng không làm con nghèo đi đâu.
- Được rồi, vậy thì hôm nay ta cứ yên tâm mà ăn thôi.
Nhìn biểu hiện của đệ tử, La Thiên Minh cũng biết rõ bàn ăn hôm nay đã được xếp vào hạng thổ hào của Thiên Y Viện, liền gật đầu, nhưng vẫn nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, nói:
- Nhất Minh, cậu giới thiệu cho mọi người biết một chút những món ăn này đi, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được những món ăn này là gì. Dù sao cũng rất hiếm khi được ăn.
Nghe La Thiên Minh nói, Diêu Nhất Minh vội vàng gật đầu.
Sau đó chỉ vào tô canh trước mặt, nói:
- Canh này là bong bóng cá Hoàng Qua.
- Bong bóng cá Hoàng Qua?
Những người bên cạnh còn chưa có phản ứng gì, Phan Hiểu Hiểu đã cau mày nói:
- Cái này cũng bình thường mà.
- Bong bóng cá Hoàng Qua gặp rất nhiều, nhưng tô canh này chỉ dùng một cái bong bóng cá của một con cá hơn ba trăm ký.
Diêu Nhất Minh mỉm cười lắc đầu:
- Cá Hoàng Qua lớn như vậy, sản lượng đánh bắt được hàng năm trên toàn thế giới không vượt qua hai đến ba con. Dĩ nhiên, nếu vận khí không may mắn, một con cũng không có.
Nghe Diêu Nhất Minh nói, Phan Hiểu Hiểu kinh hãi kêu lên:
- Ba trăm cân? Một con Hoàng Qua bình thường chỉ có mấy cân thôi, điều này sao có thể?
- Đúng, vì vậy nó cực kỳ ít.
Diêu Nhất Minh mỉm cười nói:
- Loại bong bóng cá Hoàng Qua này có tác dụng dưỡng nhan, ích khí, lưu thông máu huyết. Lát nữa mọi người hãy ăn nhiều một chút.
- Ồ, vậy tôi nhất định phải ăn nhiều một chút rồi.
Bị nguyên liệu món ăn làm cho kinh hãi, Phan Hiểu Hiểu không nhịn được kêu lên, ngay cả những người khác cũng phải than thầm, thậm chí hai mắt Eve cũng hiện lên ánh sáng.
- Nấm thủy tinh và cá Phiêu hương thì tôi không cần giới thiệu nữa. Đây là đặc sản của nội viện, mùi vị rất ngon. Mặc dù bên ngoài không có, nhưng đối với nội viện ta cũng không tính là quá hiếm.
- Còn đây là rau xanh xào sợi khoai tây.
- Sợi khoai tây?
Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, nhưng nhìn dĩa sợi khoai tây rất bình thường, không nhịn được liền hỏi:
- Sợi khoai tây này tổng cũng không đến nổi đắt chứ?
Tuyên Tử Nguyệt vừa nói xong, rất nhiều người đều nhìn Diêu Nhất Minh, gương mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Thấy tất cả đều nhìn mình, Diêu Nhất Minh cười nói:
- Đây được xem là món rẻ nhất trong bàn ăn này. Bởi vì nó không cần phải trả bằng điểm, nhưng giá của nó cũng phải hơn tám ngàn.
- Cái gì? Một phần khoai tây mà đến hơn tám ngàn?
Lần này Tuyên Tử Nguyệt thật sự quá ngạc nhiên. Tuy nói cô đã gặp qua không ít những món ăn đặc biệt, nhưng dĩa khoai tây trước mặt lại có giá hơn tám ngàn, có phải hơi quá rồi không?
- Đúng, loại khoai tây này không phải do bổn viện trồng. Mặc dù mùi vị rất ngon, sản lượng hàng năm không nhiều, nhưng tổng vẫn có một ít. Cho nên không cần đổi điểm. Nó được trồng trên một hòn đảo nhỏ ở Pháp. Đất ở hòn đảo này khá đặc biệt, vì thế mới có thể trồng được loại khoai tây rất mềm này. Hơn nữa còn phải được thu hoạch một cách thủ công, được gọi là khoai tây La Porte.
- Trên hòn đảo đó có một nông trại chuyên trồng loại khoai tây La Porte này, chất lượng tốt hơn so với những nông trại khác. Sản lượng hàng năm chỉ được khoảng chừng một trăm ký lô. Nhưng trăm ký lô này cũng không bán phổ biến trên thị trường, chỉ cung cấp cho một số khách hàng đặc biệt. Ban Hậu cần của viện chúng ta cũng mua được, nhưng mua được bao nhiêu, giá cả thế nào thì tôi không biết. Nhưng theo giá của những nơi khác bán loại khoai tây La Porte này thì khoảng 500 euro một ký. Cho nên, phần khoai tây này bán với giá tám ngàn cũng là chuyện bình thường.
Nghe Diêu Nhất Minh giới thiệu xong phần khoai tây, Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đều tặc lưỡi hít hà. Vật này sợ rằng ngay cả đại lão ở Bắc Kinh cũng chưa chắc ăn được.