- Cậu cũng muốn sao? Không có cửa đâu.
Nhìn tay Giang Khương đưa ra, vẻ mặt dày như muốn bao xì xì, Dương lão không nhịn được mà bật cười, vỗ mạnh vào tay Giang Khương một cái.
Những người khác đều có, hắn không có mà còn bị ăn một cái tát vào tay. Giang Khương chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Năm nay Dương Hán mới 28 tuổi, đối với một số chuyện trong nhà, nói thật cũng không hiểu biết hết. Có một số chuyện, y còn chưa đủ tư cách để biết.
Ngồi trên bàn cơm, thấy mọi người rất nhiệt tình với Giang Khương, còn có cô gái tên Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh, trong lòng Dương Hán có chút kinh nghi.
Y không rõ, tại sao với thân phận của gia gia, lại khách sáo với Giang Khương như vậy, hoàn toàn không phải là thưởng thức hậu bối bình thường, mà gần như là ngang hàng với nhau. Trong ấn tượng của y, y chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
- Dương Hán, mời rượu đi.
Thấy cháu trai ngồi im dùng bữa, Dương lão cười nói.
- Vâng.
Dương Hán giật mình, vội cầm ly rượu cười nói với Giang Khương:
- Giang Khương, nào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi mời cậu một ly.
- Không dám, không dám, tôi phải mời anh mới đúng.
Giang Khương mỉm cười bưng ly rượu lên, sau đó ngửa đầu uống cạn.
Dương Hán phía đối diện cũng ngửa đầu uống cạn, nhưng trong lòng lại kinh hãi, chợt phát hiện, lão gia tử bảo y chủ động mời rượu là như thế nào.
- Vâng, xin gia chủ cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ tìm tiểu thư trở về.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của Tuyên Vân, sắc mặt Tuyên Năng tối sầm, khẽ thở dài, đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài.
Nhìn thấy vợ của mình đang nhàn nhã ngồi thêu hoa, Tuyên Năng liền bước đến. Nhìn bảy tám cánh hoa thêu lệch lạc, gương mặt cười khổ:
- Bà cũng biết mình thêu hoa không đẹp, tại sao lại còn thêu?
- Chính là thêu không đẹp nên mới thêu. Tôi không tin tôi không thêu đẹp bằng người khác.
Tuyên phu nhân ngẩng đầu nhìn Tuyên Năng, khẽ hừ một tiếng, sau đó cầm kim thêu tiếp tục thêu.
Thấy biểu hiện nhàn nhã của vợ, Tuyên Năng không khỏi cau mày:
- Bây giờ mà bà còn tâm tư thêu hoa sao? Nửa tháng rồi vẫn chưa tìm được Tử Nguyệt, chẳng lẽ bà không lo lắng?
- Tôi lo lắng cái gì?
Tuyên phu nhân nói:
- Chẳng lẽ tôi không biết tính tình của con bé đó sao? Ông lo nó xảy ra vấn đề? Tôi thấy ông còn đang ước không gả gấp nó cho người ta thì có.
- Bà...
Nghe giọng nói mỉa mai của vợ, Tuyên Năng thiếu điều không bốc hỏa, chỉ là lửa giận vừa mới dâng lên đến cổ, chợt nhớ đến chuyện gì đó, liền nhìn chằm chằm vợ mình:
- Bà, có phải bà đã biết gì đó hay không?
- Gì? Tôi biết gì?
Tuyên phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục thêu hoa.
- Bà nhất định là biết Tử Nguyệt đang ở đâu, đúng không?
Tuyên Năng bình tĩnh nhìn vợ, trầm giọng nói:
- Nhất định là bà đã động tay chân gì đó. Nếu không, tại sao đám người Tuyên Vân tìm mãi cả nửa tháng cũng không tìm ra được Tử Nguyệt?
- Hừ, ông đừng có mà ăn nói lung tung. Đám người Tuyên Vân vô dụng, cũng không thể trách tôi được chứ?
Tuyên phu nhân thả đồ thêu trong tay xuống, quay sang nhìn Tuyên Năng, nói:
- Con nha đầu Tử Nguyệt, tôi bất kể là có tìm được nó về hay không. Tìm không được cũng không sao. Tôi không thích tên tiểu tử Tề gia, Tử Nguyệt cũng không thích. Không gả cũng không quan trọng.
- Không gả cũng không quan trọng?
Tuyên Năng nhìn chằm chằm vợ của mình, tức giận nói:
- Bà có biết không gả thì chuyện gì sẽ xảy ra không?
Nhưng Tuyên phu nhân dường như không có tâm tư lắng nghe, quay người bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng cho Tuyên Năng.
Nhìn theo bóng lưng của vợ, Tuyên Năng cau mày, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lớn tiếng gọi:
- Người đâu, mau gọi Tuyên Vân đến đây.