- Đẹp trai... đẹp trai thật...
Giang Khương nhìn gã trai kia đang đứng trước bức tranh, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tràn đầy tự tin hưởng thụ sự kính phục của những người vây xem không khỏi khen thầm. Quả nhiên người tự tin là đẹp trai nhất, nhìn da dẻ và dáng dấp của gã kia thật sự quá đẹp trai.
Chỉ có Phan Hiểu Hiểu đứng bên cạnh là mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương. Cô hiểu rất rõ, nụ cười trên mặt Giang Khương chắc chắn không phải là bội phục gì cả, mà có lẽ khả năng trào phúng là lớn hơn. Có điều cô không hiểu, rốt cuộc thằng nhãi Giang Khương này lấy đâu ra tự tin? Nếu nói Giang Khương là cao thủ nghiên cứu thư họa cổ, cô chẳng thể nào tin được.
- Sao? Chẳng lẽ anh vẫn kiên trì nói bức họa này là giả?
Gã thanh niên kia nghe những du khách bên cạnh khen ngợi liền cười lạnh nói với Giang Khương đang đứng cạnh.
Giang Khương cười nhún vai, sau đó cười cười, nói:
- Ban nãy anh nói đều rất đúng, nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi thôi.. vì cho dù anh có nói hay thế nào đi nữa, có khoa trương bức họa này thế nào đi nữa thì giả vẫn là giả thôi...
- Anh...
Gã thanh niên này thấy nụ cười mang tia trào phúng của Giang Khương thì trầm xuống. Gã thật sự không ngờ sau khi mình giải thích như vậy rồi, đối phương vẫn kiên trì khẳng định bức tranh này là giả. Gã lập tức cười nói:
- Tôi đã phân tích rõ ràng tình hình bức họa này. Hơn nữa mọi người đều biết, những vật được lưu giữ ở bảo tàng Cố Cung chắc chắn không thể là giả. Thật sự là lần đầu tiên tôi gặp một người mặt dày như anh!
- Mặt dày?
Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:
- Tôi nói thật, tuy anh nói rất hay, nhưng bức họa này giả thì chính là giả thôi... Tuy mô phỏng rất tốt, nhưng so với bức họa thật vẫn kém hơn rất nhiều. Thấy anh kiên trì như vậy, tôi cảm giác giống như anh đang bàn chuyện quân sự trên bàn giấy, chẳng qua chỉ dọa được người ngoài nghề thôi!
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương thì càng cảm thấy chuyện này thú vị. Rốt cuộc vì sao thằng nhãi này lại tự tin đến như vậy, sao có thể chắc chắn bức họa này là giả? Hay hắn có mục đích gì khác?
Mấy du khách vây xem lúc này cũng đều bắt đầu tò mò. Từ sau khi thiên phú Cổ Hoặc của Giang Khương thức tỉnh, khí độ của hắn cũng rất có sức ảnh hưởng. Những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh dĩ nhiên cũng bị sự tự tin của hắn làm ảnh hưởng. Lúc này khuôn mặt ai nấy đều hưng phấn và hiếu kỳ, nhìn hai anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời trước mặt. Thực sự họ đã chẳng còn quan tâm rốt cuộc bức họa này là thật hay giả, họ chỉ quan tâm đến cục diện hiện tại của hai vị trước mặt.
Gã thanh niên kia bị Giang Khương nói như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của người đẹp kia, dường như lực chú ý căn bản không hề đặt trên người mình thì vô cùng tức giận.
Lúc này, đám người này tụ tập đã khiến cảnh vệ chú ý. Lúc này đã có người bước nhanh tới bắt đầu hỏi han và chuẩn bị giải tán đám đông. Có điều lúc này gã thanh niên kia không muốn bỏ qua chuyện này. Gã quẹt mũi, mình vẫn chưa thể hiện tài năng thành công trước mặt người đẹp tiện thể đã kích tên nhãi kia thì làm sao chịu bỏ quan chuyện này.
Đôi mắt gã lập tức giật giật nhìn xung quanh. Quả nhiên gã nhìn thấy một ông cụ đeo kích lão ở cách đó không xa dường như đang khẽ cau mày nhìn sang bên này.
- Thang sư phụ... Thang sư phụ...
Gã thanh niên này cười gật đầu nói với ông cụ bên kia.
Ông cụ nghe thấy có tiếng gọi thì rõ ràng hơi sửng sốt. Sau khi ông nhìn thấy gã thanh niên kia trong đám đông trên mặt liền nở nụ cười mỉm. Sau đó ông chậm rãi đi tới, phất phất tay với cảnh vệ.
Cảnh vệ thấy ông cụ phất tay mới dừng lại, sau đó lui sang một bên.
- Lệ Bạch đấy à... sao vậy? Sao nhiều người thế?
Ông cụ mỉm cười nói với gã thanh niên này.
Gã thanh niên hơi ngẩng đầu, cười nhạt nói:
- Thang sư phụ... Ở đây có người nói bức “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” này là giả. Cháu nói mãi với anh ta mà không được... Ngài nói với anh ta, rốt cuộc bức họa này là thật hay giả?
Dứt lời, gã thanh niên tên Lệ Bạch quay đầu lại nhìn Giang Khương, hừ giọng nói:
- Vị này chính là Thang Mặc Dương Viện trưởng viện bảo tàng, cũng là Tổ trưởng Tổ giám định thư họa của Bảo tàng Cố Cung. Nếu anh không tin lời tôi, vậy tôi mời Thang sư phụ đến nói chuyện với anh!
Nhìn thấy ông cụ, nghe Lệ Bạch giới thiệu, đám người vây xem đều hít sâu một hơi. Lần này là chuyên gia thật rồi, xem ra trận chiến giữa hai soái ca e là sẽ chơi đến cùng.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khương. Dù sao họ vẫn có chút thường thức, tranh ở Cố Cung có giả sao?
Giang Khương nhìn thấy ánh mắt mọi người nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
- Haha... Lê Bạch... Cậu cũng thật là, tàng phẩm của Cố Cung chúng ta sao có thể có giả được?
Vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này vừa nghe thấy vậy liền sửng sốt, lập tức lắc đầu cười, nhìn Lệ Bạch với ánh mắt oán trách. Sau đó ông nói với mọi người:
- Xin mọi người giải tán đi, bức họa này năm đó đích thân tôi giám định, tuyệt đối không phải giả!
- Ờ...
Giờ có chuyên gia của Cố Cung ở đây, dĩ nhiên mọi người đều đồng loạt gật đầu, đều mỉm cười nhìn Giang Khương định tản đi. Lúc này ngay cả khuôn mặt Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh cũng ửng hồng, oán trách liếc nhìn Giang Khương. Cái tên này rảnh việc nói lung tung, giờ thì hay rồi, bị người ta cười nhạo rồi đấy.
Lúc này trên mặt Lê Bạch càng thêm đắc ý, nhìn Giang Khương với vẻ châm chọc:
- Sao? Chẳng lẽ Thang sư phụ nói anh cũng không tin?
Giang Khương chẳng thèm để ý, dĩ nhiên hắn biết Viện trưởng viện bảo tàng Thang không phải người làm đồ giả. Bức họa này tuy phỏng chế tương đối tinh xảo, nhưng nếu thật sự muốn giám định dĩ nhiên cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Viện trưởng viện bảo tàng Thang này. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Lập tức, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, nghĩ ra được nguyên nhân đại khái. Hắn chỉ mỉm cười, thoáng nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang nói:
- Tôi tin lời Viện trưởng viện bảo tàng Thang nói. Nhưng không biết bức họa này Viện trưởng viện bảo tàng Thang giám định vào năm nào? Bức này có phải bức năm đó ông giám định không còn chưa chắc...
Giang Khương nói ra câu này, Viện trưởng viện bảo tàng Thang vốn đang lơ đễnh nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Giang Khương thì đột nhiên
trong lòng ông khá căng thẳng.
Xem bộ dạng của người thanh niên này hình như không phải loại nói năng tùy tiện, chẳng lẽ là thật... Tác phẩm ở đây không thể nào xảy ra vấn đề, nếu xảy ra vấn đề, đó là chuyện rất lớn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang khẽ biến, nhưng ông chỉ im lặng bước đến trước hai bước, khom người nhìn bức họa đang được trưng bày trong khung kia.