Lần này, một đám cảnh sát kéo đến tận cửa đã ăn bế môn canh.
Nghe nói là đến gặp Giang Khương, gương mặt Chủ nhiệm Trương lóe lên một chút hưng phấn rồi biến mất. Sau khi nghe xong lý do, lúc này mới giơ tay ném ra một tờ chứng nhận rồi đuổi đám cảnh sát ra ngoài.
- Uổng thật.
Gương mặt phì nộn của Chủ nhiệm Trương tràn đầy vẻ buồn bực. Vốn còn tưởng rằng Giang Khương đã phạm phải đại sự gì, nhưng không nghĩ đến chỉ là việc nhỏ, đúng là làm cho ông ta hưng phấn không nổi.
Tôn nghiêm của Thiên Y Viện không thể bị người ta chà đạp. Nếu có người trực tiếp đến phòng làm việc bắt người, truyền đến tai đồng nghiệp, không ném chết người là không được.
Thấy Chủ nhiệm Trương hùng hổ trở về phòng làm việc, đám cảnh sát lại càng thêm buồn bực, xám xịt quay về báo cáo với cục. Đối phương đã đưa ra giấy chứng nhận, đúng là có chút dọa người. Mặc kệ là thật hay giả, ai cũng không dám đụng.
Nhưng cũng không ai dám nói nó là giả. Ai mà chẳng biết bối cảnh đằng sau Giang Khương. Người bên cạnh hắn đưa ra giấy chứng nhận, ai có dũng khí cho là giả chứ?
Chỉ là đám cảnh sát cảm thấy khó hiểu, tại sao vị Chủ nhiệm kia khi nghe bọn họ đến gặp Giang Khương, dường như rất cao hứng, tại sao trong nháy mắt lại trở mặt như thế?
- Đừng tức giận, đừng tức giận. Con trai bảo bối của cha, yên tâm đi, tên kia trốn không thoát đâu. Cha đã cho cảnh sát bắt nó rồi. Lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
Thị trưởng Lâm nhìn con trai vừa mới phẫu thuật, mặc dù gương mặt còn tái nhợt nhưng vẫn phẫn nộ kêu gào, liền vội vàng trấn an.
- Mau bắt nó nhanh lên. Cái tên khốn kiếp đó, con muốn nó phải chết.
Lâm Mẫn khóc nháo lên, chỉ thiếu không thét lên chói tai mà thôi.
Nhìn bắp đùi con trai bị cố định trên dây, Thị trưởng Lâm cảm thấy đau lòng, nhìn thư ký bên cạnh, cũng không có ai, lúc này mới vội vàng trấn an tiếp:
- Được, được, yên tâm đi. Cha sẽ không để cho nó sống yên đâu.
Trấn an một phen, Lâm Mẫn mới tạm ổn định lại, không cam lòng trừng mắt với lão tử nhà mình:
- Con không tin. Bây giờ cha hãy gọi cho Cục trưởng cục cảnh sát đi.
- Được, được, cha gọi, cha gọi.
Nhìn con trai vất vả lắm mới bình tĩnh lại, Thị trưởng Lâm gật đầu đáp lời, rồi quay sang nhìn thư ký.
Thư ký vội vàng móc điện thoại, sau đó gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát.
Rồi đưa máy cho Thị trưởng Lâm.
- Vào vấn đề chính đi.
Lâm công tử cũng là người thông minh, sợ lão tử nhà mình chỉ hỏi cho có lệ, lập tức lớn tiếng hét lên.
- Được, vào vấn đề chính, vào vấn đề chính đi. Anh có nghe không?
Thị trưởng Lâm bất đắc dĩ gật đầu nói.
Thấy con trai đã im lặng, Thị trưởng Lâm liền nghe được giọng nói bên kia.
- Cái gì? Không bắt được?
Giọng nói vừa mới ôn nhu sủng nịch của Thị trưởng Lâm đã chuyển thành uy nghiêm.
- Vâng, Thị trưởng, tôi vừa mới nhận được tin tức.
Cục trưởng cục Cảnh sát lên tiếng, khiến cho Thị trưởng Lâm cảm thấy có chút không ổn.
- Thuộc hạ của tôi đi bắt người, liền bị đuổi trở về. Đơn vị của đối phương đã xuất ra văn kiện của phòng cảnh vệ trung ương, cho nên chúng tôi không dám bắt người.
Giọng nói của Thị trưởng Lâm có chút sợ hãi và bất đắc dĩ, nhưng lọt vào tai Thị trưởng Lâm, sắc mặt của ông ta lại tối sầm, bất chấp con trai bảo bối đang gào hỏi bên cạnh, khẩn trương hỏi:
- Anh xác định? Không sai chứ?
- Thị trưởng, trên cơ bản thì không thể là giả. Người phái đi đều là nhân thủ đắc lực.
Cục trưởng vội vàng trả lời.
Lúc này, Lâm Mẫn một lần nữa lớn tiếng khóc lên. Nhưng Thị trưởng Lâm đã không còn tâm tư an ủi con trai bảo bối của mình. Cục trưởng Cục cảnh sát bên kia cũng nghe được tiếng kêu của con trai Thị trưởng, nhưng lúc này không ai chú ý đến, chỉ cẩn thận báo cáo tình huống mà thôi.
Chuyện xuất hiện biến cố như thế, ai cũng không dám khinh thường. Nếu gặp phải phiền phức chỉ vì một chuyện nhỏ, vậy thì không đáng.
Lâm Mẫn lớn tiếng gào khóc một hồi, thấy lão tử vẫn không chú ý đến mình, rốt cuộc liền im lặng.
Chỉ có thể khóc không ra nước mắt nhìn cha của mình, vẻ mặt buồn bực, tuyệt vọng và đáng thương.
Giang Khương tất nhiên là không biết chuyện gì. Vốn mấy chuyện này hắn không để trong lòng. Nhưng sau khi Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ nghe xong, mặc dù vẫn tin tưởng Giang Khương, nhưng vẫn lo lắng mà gọi cho hắn.
Giang Khương không thèm để ý, mỉm cười bảo hai người cứ yên tâm, ngày hôm sau tiếp tục an dật ngồi trong trạm y tế mà khám bệnh.
Ngày này quả nhiên là yên tĩnh. Lưu Lạc Dương nghe nói có chuyện xảy ra liền kinh ngạc chạy vào, hỏi có cần y đi đánh gãy hai chân thằng kia hay không.
5h chiều, Giang Khương đẩy nhanh tốc độ khám bệnh, xong chạy đến phòng Chủ nhiệm Trương kiểm tra bệnh án hôm nay. Đây là nơi mà hắn có thể điều tra được chỗ xuống tay của Tôn Diệu Nguyệt.
Thấy Giang Khương không chút cố kỵ mà chạy vào, sắc mặt Chủ nhiệm Trương lại càng tối hơn hai phần. Nói thật, ông không thích tên tiểu tử này, nhưng hắn lại không chút kiêng kỵ ông, làm cho ông thật sự căm tức.
Nhìn Giang Khương ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình, cũng không phải đang làm bộ, quả thật là đang cẩn thận kiểm tra bệnh án, ánh mắt Chủ nhiệm Trương hiện lên sự nghi hoặc, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc có chủ ý gì.
Chuyện buồn chán như thế lại rất để tâm, rất đáng nghi ngờ.
Trong lúc Chủ nhiệm Trương đang nghi hoặc, hai mắt Giang Khương liền sáng lên, làm cho Chủ nhiệm Trương cau mày. Chẳng lẽ tên tiểu tử này lại mò ra cái gì nữa sao?