Nghe thấy giọng nói trầm ổn mà tự tin trong điện thoại, phó tổng Trương vẫn luôn ngây người trong tích tắc. Ông không ngờ đối phương lại phản ứng kịch liệt như vậy, trong thời gian ngắn như vậy đã gọi điện thoại thẳng tới đây.
Chuyện này đại biểu cho việc gì, phó tổng Trương hiểu rất rõ. Cho nên trong lòng ông cũng hơi căng thẳng. Ông thật không ngờ Dương Vân Dương lại coi trọng Giang Khương như vậy, thậm chí không tiếc xông tới chính diện mình.
Phó chủ nhiệm cải cách ủy, trong mắt người khác, đó là nhân vật trên trời. Nhưng đối với phó tổng Trương mà nói thì ông cũng không cần phải quá để ý. Tạm thời đối phương còn chưa có tư cách sánh vai với mình. Nhưng vị phía sau lưng đối phương kia thì lại là thành viên tổ bảy người cao nhất khiến ông không thể không kiêng kỵ, cũng là tồn tại mà ông ngưỡng mộ.
Cho nên tâm tình phó tổng Trương thoáng nặng nề thêm một chút, suy nghĩ rất nhanh liền từ tốn nói:
- Hóa ra là chủ nhiệm Dương...
Thời gian hai người trò truyện cũng không dài, chỉ chừng hai, ba phút. Bởi những người cấp bậc như bọn họ, nếu đã bắt đầu nói chuyện trực tiếp thì hai ba phút có thể bàn rất nhiều chuyện, đạt các loại thỏa hiệp, thương nghị thương ứng.
Chẳng qua sắc mặt phó tổng Trương có vẻ khá khó coi. Khi vừa nghe giọng Dương Vân Dương, ông đã chuẩn bị tốt rồi nhưng thật không ngờ Dương Vân Dương lại cứng rắn như vậy, cho nên không kịp ứng phó, chỉ có thể lui bước tương ứng.
Có lẽ ông lui bước không nhiều, nhưng lại khiến tôn nghiêm và uy tín của phó tổng Trương bị khiêu chiến không nhỏ. Cho nên sau khi phó tổng Trương ngắt điện thoại, không nhịn nổi quơ tay cầm ly tràn, ném mạnh xuống mặt đất.
Mặc dù phòng làm việc trải thảm dầy nhưng chén trà thượng hảo hạng này vẫn phát ra tiếng cạch giòn vang, sau đó vỡ thành vài mảnh. Nước trà vàng nhạt chảy ra, dần dần thấm vào thảm.
Nhìn mấy mảnh vỡ trên mặt đất, một lúc lâu sau, sắc mặt phó tổng Trương mới như nước trà đang từ từ thấm ướt thảm, chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó bấm khẽ số nội bộ, gọi thư ký bên ngoài cửa vào.
Nhìn mảnh chén trà trên mặt đất, ánh mắt thư ký chợt lóe lên hai cái. Gã theo phó tổng Trương đã nhiều năm, rất ít khi thấy phó tổng Trương nổi giận. Lần trước thấy ông đập bể chén trà đã là ba bốn năm trước, không biết tại sao hôm nay ông lại nổi nóng như vậy.
Cẩn thận nhìn sắc mặt phó tổng Trương xong, lúc này gã mới gật đầu, sau đó tự mình xoay người cầm đồ hót rác tiến vào, dọn sạch sẽ thảm.
Buổi tối, trong phòng sách nhà họ Trương, không khí có vẻ nghiêm trọng. Sắc mặt ba bốn người bên trong đều không hề đẹp mắt.
- Ông nội... Thằng ranh kia đánh cháu thành thế này, lại còn đánh tàn phế Miêu Ưng. Việc này cứ bỏ qua như thế sao?
Trương Nghĩa Quân tức tới mặt đỏ bừng, nhìn phó tổng Trương đang ngồi trước bàn, sắc mặt cũng rất không tốt, cắn răng nói:
- Ông nội, chẳng lẽ Dương Vân Dương thật sự có gan trở mặt với nhà họ Trương ta vì một tên nhà quê sao?
Nghe những lời này, sắc mặt một người đàn ông có vẻ uy nghiêm ngồi cạnh hơi tái đi, trầm giọng nói:
- Nghĩa Quân, im miệng...
Chẳng qua khi ông còn chưa nói xong những lời này, sắc mặt phó tổng Trương đã lạnh hẳn, lạnh lùng nói:
- Nhà họ Trương? Mày còn biết đây là nhà họ Trương à? Thằng súc sinh này, quỳ xuống cho tao...
Nhìn ông nội vẫn luôn yêu thương mình, giờ lại nghiêm khắc vậy, Trương Nghĩa Quân rốt cục không dám nói gì thêm, hầm hừ quỳ xuống mặt đất.
- Cũng tại các người, ngày thường chỉ biết nuông chiều nó. Lần này thì tốt rồi, ngay cả đặc vụ mà nó cũng dám có gan đi tới động vào người nhà họ Dương...
Phó tổng Trương tức giận quát mắng vợ chồng trung niên ở một bên.
Vợ chồng trung niên đứng một bên, trong lòng tràn đầy uất ức. Ai nuông chiều nó chứ, không phải là ông nội chiều sao? Chẳng qua hai người cũng không dám giải thích gì. Lúc này ông lão đang tức giận, bọn họ chỉ có thể gật đầu vâng dạ.
Thấy tất cả mọi người đều đang nghe chăm chú, lúc này phó tổng Trương mới cảm thấy trong lòng sảng khoái thêm một chút, bưng chén trà trên bàn lên, nhấp khẽ một ngụm, sau đó từ tốn nói:
- Người này rất quan trọng với Dương Vân Dương... Cho nên thái độ lần này của lão rất cứng rắn. Mà người này đối với chúng ta cũng không có gì đáng giá. Nếu không phải do tên súc sinh nhỏ này, căn bản chúng ta sẽ không xảy ra xung độ trực tiếp như vậy...
- Hiện tại việc này thế nào thì để thế đó đi... Tôi sẽ xem thử Miêu Ưng xem, cũng gọi cho cục bảo an một cuộc điện thoại... Không được nhắc tới việc này nữa!
Nói tới đây, phó tổng Trương lại không nhịn nổi, trừng mắt nhìn Trương Nghĩa Quân, lạnh giọng nói:
- Để trả lời cho phía cục bảo an bên kia, từ hôm nay trở đi, không cho phép mày bước ra khỏi cửa một bước... Nếu có gan ra ngoài, tao sẽ cho bọn họ chặt chân mày!
- Ông nội ...
Nghe thấy mình bị bắt không cho ra khỏi cửa một bước, sắc mặt Trương Nghĩa Quân trắng bệch, bi ai kêu lên một tiếng, liền bị phó tổng Trương lạnh lùng trừng mắt, sợ tới không dám nói ra lời.
- Cái gì? Phía phó tổng Trương đã chịu nhún rồi? Đồ rùa đen kia sao lại nhún chứ? Lần này tôi...
Lê Bạch đang đứng trong phòng làm việc của viện bảo tàng cố cung, vừa giơ chân chửi um lần, khiến giám đốc đứng cạnh phải sửng sốt. Người có gan mắng phó tổng Trương là đồ rùa đen, hơn nữa còn mắng tận tình như thế cũng không nhiều.
- Vậy thì coi như tôi toi công rồi... Mẹ kiếp...
Mắng một câu cuối xong, Lê Bạch hậm hực tắt điện thoại, nhìn thoáng qua giám đốc bảo tàng đứng bên đang có vẻ mặt quái dị, muốn cười lại không dám cười, không nén nổi nổi giận nói:
- Lần này trừng trị gấp bội những người có liên quan tới việc chuyển giao bộ sưu tập của bảo tàng!
Nghe thấy những lời này, sắc mặt giám đốc bảo tàng hơi tái đi, trong lòng thầm thở dài đau khổ một tiếng, biết mấy đồng nghiệp tham gia vào việc chuyển giao lần này, vốn cùng lắm chỉ bị phạt hai tháng lương, nhưng bởi lời nói này của Lê Bạch, lần này thành chết chắc rồi.
Bởi phía phó tổng Trương lui bước, cảnh tượng giằng co, khắp nơi đánh cờ bỗng chốc tan rã.
Miêu Ưng cũng được người nhà họ Trương hứa hẹn bồi thường, thuận lời đổi giọng. Mà Trương Nghĩa Quân được phó tổng Trương ra mặt phối hợp với cục bảo an, nộp phạt một trăm ngàn tệ, sau đó bị cấm túc ở nhà đủ một năm.
Về phần nhà họ Thang phía sau Miêu Ưng, Miêu Ưng chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn, cũng không phải họ Thang, hiển nhiên nhà họ Thang không để ý lắm. Vốn bọn họ cũng chỉ vì vấn đề thể diện nên mới không bỏ qua, giờ đột nhiên Miêu Ưng đã đổi giọng rồi, như vậy đệ tử ngoại môn con như mất chút mặt mũi. Mà bản thân Miêu Ưng đã tàn phế, hiển nhiên bọn họ cũng chẳng muốn truy cứu thêm chuyện này.
Trong chuyện này trừ Lê Bạch ra, đám người Tề Nhạc Minh đều thở phào nhẹ nhõm, xem như đạt cục diện cả nhà đều vui.
Mà Giang Khương là trung tâm của chuyện này thật ra lại là người cuối cùng biết tin, hơn nữa người báo tin cho hắn thật sự khiến người ta bất ngờ.
Lúc đó hắn còn đang nhàn nhã nằm trên ghế salon, vừa uống nước hoa quả vừa xem Tom và Jerry, đột nhiên điện thoại di động đổ chuông. Hắn đang xem chăm chú, bị tiếng chuông ầm ĩ, không kiên nhẫn giơ tay chụp lấy di động.
Vốn tưởng rằng là Dương Vân Dương hoặc Phan Hiểu Hiểu, nhưng cái tên hiển thị lại là Tuyên Tử Nguyệt.
Hơi sửng sốt, Giang Khương lại cười, biết chắc là Tuyên Tử Nguyệt nghe tin ban đặc vụ cục bảo an giữ mình nên mới liên hệ, trong lòng hơi cảm động, nhẹ nhàng nghe điện.
- Cái người này, xảy ra chuyện cũng không biết gọi điện cho em...
Tuyên Tử Nguyệt hừ trong điện thoại:
- Anh đúng là kẻ chuyện gây chuyện, chạy tới đây là có chuyện tới đó.
Giang Khương cười ha hả nói:
- Thật sự không phải anh đi gây chuyện. Chẳng qua anh cũng không có biện pháp, chẳng may gặp phải thôi..
- Vậy những người khác sau không gặp mà anh lại gặp chứ...
Tuyên Tử Nguyệt hầm hừ nói:
- Hoàn hảo là Dương Vân Dương cũng ra sức, nếu không lần này thật sự anh gặp phiền toái lớn rồi...
- Ồ? Không sao rồi à?
Giang Khương nghi hoặc hỏi.
- Đúng... Em cũng vừa nhận được tin tức của anh, chẳng qua lại biết hai nhà Thang, Lê đều đã thu tay rồi... Nếu bọn họ thu tay rồi, như vậy tất nhiên anh không sao rồi...
Tuyên Tử Nguyệt vẫn hừ hừ:
- Chẳng qua chẳng biết anh va chạm với Tề Nhạc Minh thế nào nữa? Nhà họ Tề sao lại ra sức giúp anh trong việc này nhỉ?
- Hả? Tề Nhạc Minh á?
Giang Khương trừng mắt, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói:
- Có chuyện nhà họ Tề giúp anh sao?
Nghe thấy giọng Giang Khương ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng ngạc nhiên, giọng Tuyên Tử Nguyệt cũng lộ vẻ nghi hoặc:
- Đúng... Nếu không phải phía nhà họ Tề ra tay, anh lại không nói cho phía tôi biết... Lần này anh gặp phiền phức không nhỏ đâu...
- Ồ...
Giang Khương lên tiếng xong, hai người thoáng chốc yên lặng. Bởi hai người đều đang ngạc nhiên nghi hoặc, không hiểu vì sao nhà họ Tề lại nhúng tay vào.
Hai người nghi hoặc một hồi, sau đó dần dần lần ra một tia đầu mối. Tuyên Tử Nguyệt từ tốn nói:
- Cho dù thế nào, nếu có chuyện gì lập tức liên lạc với tôi! Còn nữa... Tự mình phải cẩn thận vào!
- Ừ... Anh biết rồi!
Giang Khương khẽ gật đầu, bình tĩnh nói.
Người đến cục bảo an đón Giang Khương chính là thư ký và lái xa của Dương Vân Dương. Giang Khương đi ra khỏi tòa nhà nhỏ của ban đặc vụ thuộc cục bảo an, thư ký của Dương Vân Dương là Hồ Dương đã chờ sẵn bên cạnh xe.
- Thầy thuốc Giang... Vốn chủ nhiệm muốn tự đến đón anh nhưng hôm nay ông ấy lại có việc, cho nên bảo tôi tới thay...
Hồ Dương cung kính mở xe cho Giang Khương, vừa nói lời xin lỗi.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Giang Khương cảm thấy ấm áp. Cho dù bởi vì sao Dương Vân Dương lại đối xử với mình tốt như vậy, nhưng có thể làm được những điều này cho mình đã là rất không dễ dàng rồi. Mặc kệ Hồ Dương nói thật hay giả, Giang Khương mỉm cười đáp:
- Trưởng ban khách sáo rồi...
Ăn cơm tối, Dương Vân Dương vẫn chưa về. Mà Giang Khương lại nhận được điện thoại của Phan Hiểu Hiểu. Giang Khương không báo tin hai ngày nay mình bị cục bảo an mang đi cho Phan Hiểu Hiểu biết, mỗi lần cô gọi đến Giang Khương cũng không nhắc tới việc này.
Chẳng qua lần này hiển nhiên Giang Khương cũng không giấu diếm nữa, cười nói:
- Hiểu Hiểu, đừng lo lắng. Lần này sếp Dương đã giúp anh giải quyết chuyện rồi... Trương Nghĩa Quân đã bị cấm túc ở nhà, chắc nửa năm nữa cũng không được ra đâu!
- Cái gì? Chủ nhiệm Dương đã giải quyết giúp anh rồi? Trương Nghĩa Quân còn bị cấm túc sao? Sao có thể thế chứ?
Nghe thấy những lời này, theo tiềm thức, Phan Hiểu Hiểu không tin nổi. Giang Khương đánh Trương Nghĩa Quân, kết quả Trương Nghĩa Quân lại còn bị cấm túc à?