- Không sao... Về đi mà. Chẳng lẽ hắn thật sự dám làm gì tôi? Hơn nữa chỗ tôi ở, hắn mà dám đến sao?
sau khi Giang Khương khuyên một lúc mới khuyên được Phan Hiểu Hiểu về. Hắn nhìn hai chiếc xe của chị em Phan gia biến mất khỏi bóng tối mới chậm rãi trở về biệt thự.
Lúc Giang Khương vừa mới biết đến gần hoa viên nhỏ trước cổng biệt thự, cánh cửa biệt thự chầm chậm mở ra. Quản gia đứng trước cửa vừa nhìn thấy Giang Khương đi tới liền mỉm cười gật đầu, nói:
- Bác sĩ Giang về rồi...
- A... Về rồi, ngại quá, để cho ngài phải đợi khuya như vậy...
Giang Khương nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của quản gia liền xin lỗi nói.
Rõ ràng quản gia ngửi thấy mũi hỗn hợp của rượu và nước hoa đặc thù thường có ở quán bar và KTV nên ý cười trên mặt càng đậm, gật đầu nói:
- Giờ mới hơn mười giờ, còn sớm... Thật ra hôm nay bác sĩ Giang về sớm đấy chứ. Cậu không cần phải lo đâu... Thường tôi ngủ rất trễ!
Giang Khương nhìn ý cười trên mặt quản gia thì cười khổ, dĩ nhiên hắn hiểu ý nghĩa của nụ cười này. Hắn gật đầu, đi vào trong, về phòng tắm rửa thay bộ quần áo sạch sẽ, sau khi sấy khô tóc mới sảng khoái ngã trên giường.
Giang Khương nhớ tới chuyện hôm nay lại cười khổ thêm lần nữa. Hắn thật sự không ngờ mình chỉ đi uống bữa rượu mà lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Có điều, Giang Khương cũng chẳng để ý lắm. Mày chẳng qua chỉ là cháu của vị Phó thủ tướng thôi sao? Vị Phó thủ tướng này đâu phải thành viên của nhóm bảy lãnh đạo cao nhất. Chỉ cần hắn không thật sự làm gì Trương Nghĩa Quân thì không cần sợ hãi quá.
Nghĩ vậy, Giang Khương liền đưa tay với miếng nhân sâm trong cái hộp đầu giường, nhẹ nhàng cắn một miếng, sau đó nằm xuống, vừa chậm rãi nhai, cảm nhận chất dịch kia chảy vào bụng, sau đó chậm rãi hóa thành dòng ấm nóng, Giang Khương chậm rãi thở hắt ra ...
Trong giấc ngủ mơ bây giờ, dường như mỗi ngày Tổ sư gia đều truyền lại cho hắn kinh nghiệm mà ông từng khám cho bệnh nhân năm đó. Những thứ này không ngừng chảy vào trong đầu Giang Khương, phong phú thêm kinh nghiệm của hắn.
- Choảng...
Một bình hoa bị người ta đập mạnh xuống đất, vỡ thành những mảnh vụn. Sắc mặt Trương Nghĩa Quân xanh mét nhìn Triệu Cương nói:
- Sao lại không tra được? Vì sao không tra được?
- Anh Trương, chúng em đã điều tra rồi. xe của chúng đến ngoại ô Bắc Kinh, dừng trước Vân Nguyên sơn trang rồi quay đầu trở về. Nếu thằng nhãi đó không ở Phan gia, thì rất có khả năng hắn ở Vân Nguyên sơn trang, nhưng không thể nào xác định được rốt cuộc hắn ở đâu!
Lúc này vẻ mặt Triệu Cương tương đối hổ thẹn.
- Vậy đi Vân Nguyên sơn trang thăm dò xem... Thủ ở đó, xem rốt cuộc hắn ở đâu? Theo dõi sát cho tôi...
Trương Nghĩa Quân tức giận hét lên:
- Tôi nhất định phải cho hắn chết... phải cho hắn chết...
- Độ tích lũy năng lượng đuôi thứ 3 35%...
Âm thanh báo hiệu vang lên bên tai, Giang Khương nhẹ nhàng rời khỏi giường, sau đó cầm khăn bông một bên lên, lau mồ hôi rồi chậm rãi đi vào trong phòng.
Sau khi tắm rửa xong, Trưởng phòng Dương đã ngồi ở phòng khách đọc báo.
- Chào buổi sáng... bác sĩ Giang...
Trưởng phòng Dương mỉm cười ngẩng đầu nhìn Giang Khương nói.
- Chào buổi sáng Trưởng phòng Dương...
Giang Khương cười đi xuống lầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của Trưởng phòng Dương, trong lòng cũng hiểu ra gì đó. Sau đó hắn cười nói:
- Hôm nay tinh thần Trưởng phòng Dương khá tốt...
- Haha... Nhờ phúc của bác sĩ Giang...
Trưởng phòng Dương cười ha ha gật đầu, gấp tờ báo lại, sau đó đứng dậy đi đến phòng trị liệu.
Giang Khương nhẹ nhàng đưa tay ấn lên huyệt Thận Du, nhẹ nhàng hít vào một hơi, đem nội khí chậm rãi đi vào trong, bắt đầu khơi thông kinh mạch cho Trưởng phòng
Dương.
Gần đây cùng với kinh mạch gần khơi thông, lực cản giảm, việc trị liệu của Giang Khương mỗi ngày cũng càng ngày càng thoải mái. Sau hơn mười phút ngắn ngủi, Giang Khương đã khơi thông kinh mạch của Trưởng phòng Dương hai lượt, đồng thời bắt đầu lấy ngân châm ra để châm cứu.
- Hôm nay Trưởng phòng Dương cảm thấy như thế nào?
Sau khi châm cứu xong, Giang Khương cười hỏi.
Trưởng phòng Dương nghe Giang Khương hỏi vậy thì nét cười trên mặt càng đậm, gật đầu nói:
- Rất tốt... Giờ đã có thể cương được một nửa rồi...
Nói tới đây, cuối cùng Trưởng phòng Dương không kìm được hỏi:
- Bác sĩ Giang... Tôi còn phải chữa bao lâu nữa?
Có điều sau khi nói xong, Trưởng phòng Dương lại cười, nhìn Giang Khương lắc đầu cười nói:
- Tôi sốt ruột quá rồi...
- Haha... Bình thường thôi mà... Có điều Trưởng phòng Dương không cần phải gấp, bao nhiêu năm như vậy còn chịu được, giờ chẳng qua chỉ thêm mười ngày nửa tháng...
Giang Khương tính toán một chút, sau đó gật đầu nói:
- Khoảng chừng đó thời gian đấy...
Trưởng phòng Dương lộ vẻ tươi cười, sau đó gật đầu.
Lúc này Triệu Cương đang mang theo hai người ngồi trong một xe dừng trước cánh cổng Vân Nguyên sơn trang không xa. Anh ta đã thủ ở đây từ sáng tới giờ, Quân thiếu đã hạ lệnh, bắt mình phải điều tra ra chỗ ở của đối phương, điều này khiến anh ta hơi bất đắc dĩ.
Có điều, cũng không còn cách nào khác. Anh ta chỉ có thể theo dõi thật sát thôi...
Nhớ tới sự khủng bố của tên thanh niên tối qua, trong lòng Triệu Cương lúc này vẫn còn run lên. Có điều giờ chẳng qua anh ta chỉ muốn tìm ra đối phương, đây hình như cũng không phải chuyện rất khó. Mặc dù anh ta lợi dụng thân phận có chút chút đặc biệt để đến Vân Nguyên sơn trang, muốn giám sát Vân Nguyên sơn trang nhưng lại bị Phòng bảo vệ đối phương từ chối.
Có điều, dường như anh ta cũng không quá bất ngờ. Vì nơi như Vân Nguyên sơn trang, là một nơi rất tốt ở ngoại ô Bắc Kinh. Bên trong có rất nhiều biệt thự của nhưng nhân vật lớn. Là bảo vệ của một nơi như vậy nghiêm ngặt một chút cũng bình thường.
Có điều, mấy người này muốn vào trong dạo vài vòng cũng không vấn đề gì. Bọn họ đều đã từng nhìn thấy ảnh của đối tượng cần giám sát, hy vọng có thể tìm được nơi hắn ở, xem thử rốt cuộc hắn ở đâu, nơi ở có gì đặc biệt không.
Cho nên, giờ anh ta chỉ có thể ở đây chờ, hy vọng có thể tìm ra tên nhãi đó. Còn chuyện sau khi xác định được nơi ở của đối phương rồi sẽ làm gì thì đó là chuyện của Quân thiếu.
Hôm nay là thứ tư, không phải ngày nghỉ, cho nên người ở trong đó dường như không nhiều. Đám Triệu Cương cũng an tâm chờ ở đây.
Có điều, khi anh ta đang tùy tiện theo dõi thì đột nhiên có một chiếc Audi màu đen từ trong đi ra. Sau khi anh ta liếc nhìn biển số theo thói quen thì ánh mắt khẽ ngưng trọng.
Anh ta rất quen với những biển số như thế này. Hơn nữa hình như nó để lại ấn tượng rất lớn trong trí nhớ của anh ta. Hình như một vị lãnh đạo nào đó của một Ủy ban quyền thế của “Tiểu quốc vụ viện” đang ngồi trong xe...
Anh ta thoáng nhớ lại, sau đó xác định trí nhớ của mình không sai. Mặc dù anh ta không thể xác định được đó là vị nào, nhưng chắc chắn là một vị trong tầng cao nhất của Ủy ban này.
- Vị này cũng có biệt thự trong này sao? Sao tối qua cũng ở đây?
Triệu Cương nhíu mày, có điều cũng không để ý lắm.
Rất nhanh, chuông điện thoại vang lên.
- Sao? Tìm được chưa?
Triệu Cương mừng rỡ hỏi.
- Anh Triệu, tìm được rồi... Giờ tôi đang theo dõi. Hắn ở biệt thự số 19. Giờ đang ở trong vườn hoa nhỏ trước cửa.
Cấp dưới bên đó báo cáo.
- Cuối cùng cũng được giải thoát rồi...
Triệu Cương ức chế mừng rỡ trong lòng, một lần nữa hỏi:
- Chắc chắn là hắn chứ?
- Đúng... Tôi đã so sánh với ảnh, là hắn không sai...
Cấp dưới xác nhận.
- Được... Cậu cẩn thận theo dõi, chờ chỉ thị tiếp theo...
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Cương xuống xe, sau đó bước nhanh vào trong sơn trang. Giờ việc anh ta cần làm là xác định xem ai là chủ nhân biệt thự đó.
Một lúc lâu sau, sắc mặt Triệu Cương hơi xanh gọi điện thoại:
- Quân thiếu... Tìm được người rồi!
- Ở đâu? Tôi tới ngay...
Trương Nghĩa Quân cười lạnh nói.
- Quân thiếu... Tên này hơi phiền phức...
Trương Nghĩa Quân nghe vậy thì cười hưng phấn, Triệu Cương vội vàng nói:
- Chỗ hắn ở, là biệt thự của chủ nhiệm Dương Vân Dương...
Triệu Cương vừa nói xong câu này, tiếng cười của Trương Nghĩa Quân đầu bên kia cứng đờ, một lúc sau mới truyền đến giọng của Trương Nghĩa Quân:
- Dương Vân Dương Ủy ban cải cách? Anh chắc chắn chứ?
- Đúng... Tôi vừa thông qua vài mối quan hệ, điều tra bên đó thực sự là của Chủ nhiệm Dương Vân Dương, hơn nữa ban nãy tôi còn nhìn thấy xe của ông ấy đi từ trong đó ra...
Triệu Cương bất đắc dĩ nói.
- Thằng nhãi này sao lại có quan hệ với Dương Vân Dương? Anh điều tra chưa?
Lúc này mặt Trương Nghĩa Quân tái xanh, giọng nói phát ra cũng lạnh lẽo. Gã thật sự không ngờ, tùy tiện gặp phải một tên nhà quê, mà tên đó lại có quan hệ với Dương gia.
Mà tên nhà quê này lại khiến gã hận thấu xương. Hận không thể rút gân hắn.
- Quân thiếu... cái này vẫn chưa điều tra được...
- Điều tra, đi điều tra cho tôi...
Hai mắt Trương Nghĩa Quân đỏ lên, hét lớn. Sau đó lại đập nát một bình hoa lớn.
Gã không tin tên nhà quê đó có quan hệ rất thân với Dương Vân Dương. Nhưng nếu đối phương đã ở trong biệt thự của Dương Vân Dương, thì cho dù là gã trước khi làm rõ đối phương có quan hệ gì với Dương Vân Dương gã tuyệt đối không dám làm gì gã nhà quê này.
Nếu quan hệ giữa đối phương và Dương Vân Dương không sâu, có thể xác định đối phương sẽ không trở mặt với nhà mình vì tên nhãi này, vậy thì chỉ cần đối phương rời khỏi biệt thự của Dương Vân Dương, mình sẽ không cần phải kiêng kỵ quá nhiều nữa.
Nghĩ tới đây, vẻ tức giận trên mặt Trương Nghĩa Quân thoáng tan đi vài phần, sau đó lạnh giọng nói:
- Điều tra rõ mười tám đời tổ tông của hắn cho tôi... Chỉ cần không phải con riêng của Dương Vân Dương, tôi sẽ đùa chết hắn!
Giang Khương đang đứng trong hoa viên nhỏ, chậm rãi duỗi lưng. Hắn vừa mới ăn hơi no nên muốn hoạt động một chút. Nhân lúc mặt trời vừa mọc, hắn ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm.
Có điều, hắn vừa mới duỗi lưng hai cái, trong đầu chợt lóe lên tia cảnh báo, hắn cảm thấy có người đang chú ý đến mình.
Giang Khương nhẹ nhàng xoay người, hoạt động cánh tay, dư quang chú ý đến một người hình như đang đứng hút thuốc lá bên cạnh thùng rác.
Giang Khương liếc nhìn, cảm giác của hắn nhạy bén hơn trước rất nhiều đã báo cho hắn biết đối phương theo dõi mình...
Nghĩ tới đây, Giang Khương không khỏi nhíu mày. Hành động của Trương Nghĩa Quân này nhanh thật...
(QUAN Y)