Ở Bắc Kinh cách đó ngàn dặm, lúc này thời tiết tuy quang đãng nhưng nhiệt độ vẫn không cao. Ông cụ Dương ngồi trong phòng khách bưng ly Thanh Tâm trà nóng chậm rãi nhấp một miếng, sau đó mới hài lòng thở phào một cái, nhìn về phía đồng chí già, nhẹ giọng hừ nói:
- Lão Ngô... Tôi nói này, Thanh Tâm trà có phải là anh không có đâu, sao cứ phải đến chỗ tôi uống ké vậy!
Ông cụ mắt ưng bên cạnh khẽ hừ một tiếng, nhìn ông cụ Dương, nói:
- Lão Dương... Anh cũng đừng keo kiệt vậy chứ. Ai mà không biết đợt tết ít nhất anh có thêm một, hai cân... Không đến chỗ anh hưởng xái thì đến chỗ ai nữa chứ?
Ông cụ Dương nghe lão Ngô hừ một tiếng thì trên mặt thoáng lộ vẻ tự đắc, mỉm cười nói:
- Nhưng cũng không nhiều... Chỉ có một cân, còn bị thằng nhóc nhà tôi lấy đi vài lạng, còn lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ mình tôi uống chút thôi...
- Lão Dương, anh cũng phung phí ghê nhỉ. Một năm chúng ta từ trên xuống dưới cũng chỉ có một cân. Anh nhiều hơn chúng tôi ít nhất gấp đôi mà còn chưa biết đủ...
Đồng chí lão Ngô nhìn bộ dạng đắc ý của lão Dương thì không kìm được thầm hừ một tiếng. Lão Dương này đúng là gặp may, mấy năm trước lại có giao tình với Giang Khương kia, thật sự khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ.
Có điều lúc này đồng chí lão Ngô cũng không để ý đến chuyện ngưỡng mộ nữa, sau khi thở dài một chút, đôi mắt ưng liền lóe lên tia phiền muộn, nhìn về phía lão Dương, hừ giọng nói:
- Lão Dương... Tôi cũng không cố ý đến hưởng xái trà của anh đâu. Chắc anh cũng biết chuyện của thằng nhóc đáng chết nhà tôi rồi, không biết vì sao lại chọc giận cậu ấy, bị cậu ấy dẫn đến Thiên Y viện rồi...
- Giờ đã mấy ngày rồi, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì? Đến bây giờ vẫn chưa có một thông báo chi tiết nào. Tuy Thiên Y viện của cậu ấy giỏi, giờ cậu ấy cũng là thành viên Hội đồng Thiên Y viện. Nhưng ít nhiều gì không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật chứ?
Nói tới đây, đồng chí lão Ngô khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Lão Dương, kể ra quan hệ của anh với Giang Khương cũng thân, anh có thể hỏi giúp tôi một chút không?
- Hỏi một chút?
Đồng chí lão Dương chần chờ một chút, sau đó liền gật đầu, nhìn sắc mặt buồn bã của ông cụ Ngô, nói:
- Được... vậy để tôi hỏi giúp anh. Nhưng anh cũng biết... Thằng nhóc nhà anh tung thẳng vào cậu ấy, hơn nữa còn làm bị thương người của cậu ấy... Tôi cũng chỉ có thể hỏi khéo giúp, còn cậu ấy có nể mặt hay không là chuyện khác!
- Được được... Lão Dương anh hỏi giúp, ít nhiều gì cũng nhờ cậu ta châm chước một chút... Anh không biết chứ bà vợ tôi khóc trước mặt tôi hai ngày nay, bắt tôi phải đưa cháu của bà ấy về...
Đôi mắt ưng của lão Ngô đầy tức giận nói:
- Mặc dù cậu ấy là Ủy viên Hội đồng Thiên Y viện, nhưng dù sao tôi cũng là ai chứ... Ít nhiều cũng phải nể mặt tôi một chút chứ! Cũng không thể để tôi đi tìm vị Viện trưởng Từ kia được...
- Được rồi được rồi... Lão Ngô, anh cũng đừng lầm bầm nữa, anh có gan thì tự đi lầm bầm với cậu ấy đi... Tôi gọi điện giúp anh là được chứ gì?
Nhìn đồng chí lão Ngô mặt mày buồn bã lầm bầm, ông cụ Dương khẽ hừ một tiếng; nhưng vẫn cầm điện thoại lên.
- A lô? A... Ừm... Được, cảm ơn...
Ông cụ Dương nghi ngờ nhíu mày một cái, cúp điện thoại nói:
- Thư ký của cậu ấy nghe máy, hình như đang làm chuyện gì đó rất quan trọng...
- Thật sao? Anh đừng hù tôi đấy?
Đồng chí lão Ngô cau mày bất mãn nói.
- Hù anh làm gì?
Cụ Dương nhìn lão Ngô có vẻ không tin thì khẽ hừ một tiếng, sau đó lại bấm một số điện thoại khác.
- A... Tử Nguyệt à... Giang Khương đang làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại của ông?
- Cái gì?
- A?
- Thật à...
Ông cụ Dương sửng sờ cúp điện thoại.
Ông cầm điện thoại một lúc mà vẫn chưa hoàn hồn lại.
- Lão Dương... Sao vậy?
Nhìn ông cụ Dương ngẩn ra, cụ Ngô mặt đầy kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Cụ Dương bị cụ Ngô hét lên hai tiếng mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt cổ quái nói:
- Giang Khương... đang thi Ủy viên thường vụ...
- Thi cái gì? Ủy viên thường vụ? Cái gì?
Ông cụ Ngô cũng ngẩn ra và nghi ngờ.
- Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện...
Cụ Dương lẩm bẩm:
- Hình như chỉ cần hôm nay qua được bài thi vấn đáp gì đó, cậu ấy sẽ chính thức trở thành Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện...
- A...
Cụ Ngô nghe thấy vậy thì miệng há to, không cách nào khép lại được. trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nói:
- Anh nói gì... Là Ủy viên thường vụ có cùng cấp bậc với Viện trưởng Thiên Y viện?
- Đúng...
Cụ Dương chậm rãi gật đầu nói.
- Trời...
Cụ Ngô trầm mặc một lúc, sau khi đưa tay xoa mạnh mặt một cái mới ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dương, cười khan nói:
- Cái đó... lão Dương... Đừng gọi điện nữa... Vị đó muốn làm thế nào thì làm đi, chỉ cần chừa cho thằng nhóc đáng chết kia một hơi thở là được...
Cụ Dương nhìn đồng chí lão Ngô khổ sở cười khan cũng đồng tình gật đầu một cái, nói:
- Lão Ngô, anh cũng đừng lo lắng, Giang Khương nó cũng không phải kiểu không nể tình ai đâu... Tôi sẽ đánh tiếng với cậu ấy, chắc chắn sẽ nể chút mặt mũi...
- Haizz... Cũng được, cũng được... Nhưng anh chỉ cần nói khéo một chút là được, tránh xảy ra chuyện gì đó...
Đồng chí Ngô bất đắc dĩ thở dài. Nếu Giang Khương kia chỉ là Ủy viên Hội đồng viện bình thường, ông còn có thể nhờ đồng chí lão Dương năn nỉ một chút; nhưng nếu hắn là Ủy viên thường vụ thì ông không dám có suy nghĩ này...
Ủy viên thường vụ Hội đồng Thiên Y viện, nếu đối phương thực sự có giết đứa cháu trai đáng chết kia của mình, chắc chắn ông cũng không dám làm ra bất kỳ hành động gì khiến đối phương không vui.
Lúc Giang Khương bước vào nơi thi vấn đáp, trong Thiên Y viện, gần như mọi ánh mắt đều dồn vào bóng lưng của hắn bước vào phòng thi.
Lưu Mộc Dương, Liêu Long Căn, La Thiên Minh, Chu Hạo Bình bốn người ngồi ngay ngắn trước bàn chấm thi, lẳng lặng nhìn thanh niên trước mặt...
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhìn vẻ bình tĩnh của thanh niên trước mặt thì có hơi xúc động, hai tiếng đồng hồ sau, có lẽ lịch sử của Thiên Y viện sẽ bị phá vỡ lần thứ hai...
Y sư nhất phẩm, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện 28 tuổi...
Dĩ nhiên, chỉ là có lẽ... Thân là Thiên y sư, Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, dĩ nhiên họ sẽ không để người ta vượt qua khảo hạch dễ dàng. Nếu không vị trí Y sư nhất phẩm này mất giá quá. Và hai vị Thiên y sư đảm nhiệm vị trí chủ khảo cũng quá mất mặt. Đó là chưa nói đến cuộc khảo hạch tấn cấp này của Giang Khương khiến người ta tương đối chú ý, chỉ cần có chút nghi ngờ nới tay, cũng đủ để họ lưu lại vết nhơ không thể nào rửa sạch rồi.
Còn trong mắt La lão y sư La Thiên Minh thì chỉ có vui mừng và yên tâm...
Trong mắt đồng chi Chu Hạo Bình thì hơi phức tạp, dường như có đủ các loại cảm xúc lóe lên trong đôi mắt lão...
- Được rồi, Y sư nhị phẩm Giang Khương... Đầu tiên chúng tôi chúc mừng cậu chính thức bước vào bài thi cuối cùng của khảo hạch Y sư nhất phẩm... Hy vọng cậu có thể thuận lợi vượt qua bài thi, chính thức trở thành một Y sư nhất phẩm thật sự...
Lời nói của Lưu Mộc Dương ôn hòa hiếm có, nhìn Giang Khương mỉm cười nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong...
Giang Khương mỉm cười gật đầu, sau đó nụ cười trên mặt dần tan đi, mặt mũi dần trở nên lãnh đạm... Tầm mắt trong nháy mắt cũng biến thành một mảng đen trắng...
- Tít... Cơ thể tiến vào trạng thái Không minh...
- Cậu hãy nói cách nhìn của mình về chứng “Tuyệt dương”...
Lưu Mộc Dương vừa dứt lời, Giang Khương đã trực tiếp trả lời:
- Chứng Tuyệt dương không thể chữa!
- Không thể chữa?!
Giang Khương vừa nói ra lời này, bốn giám khảo đối diện vừa vào trạng thái, chuẩn bị đánh giá câu trả lời của Giang Khương đều sững sốt một chút, bọn họ cũng đã chấm khảo hạch Y sư nhất phẩm mấy lần, đây là lần đầu nghe thấy có người trả lời như vậy. Tuy hiện nay tạm thời vẫn chưa có giải pháp tốt nhất cho chứng Tuyệt dương, nhưng đề thi này muốn thí sinh nêu suy nghĩ và khuếch trương giải pháp của chứng bệnh, mặc dù tạm thời không cách nào nghiệm chứng, nhưng chỉ cần phù hợp với đạo lý và nguyên tắc là có thể dựa theo tình hình để chấm điểm.
Cho tới bây giờ, không ai lại trực tiếp trả lời không thể chữa chứ không thèm đi vào phân tích...
Bốn vị giám khảo chấm thi sau khi trố mắt nhìn nhau liền nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Giang Khương, xác định Giang Khương không hề có ý định trả lời tiếp thì họ đều ngẩn ra. Lưu Mộc Dương cười khổ một tiếng. Giang Khương này sao toàn dùng kỳ chiêu vậy?
Lưu Mộc Dương đang định nói thì Chu Hạo Bình ở bên đã nở nụ cười lạnh, nói:
- Giang Khương, tuy hiện tại chứng Tuyệt dương chưa có giải pháp tốt, nhưng chúng tôi hỏi cậu là muốn hỏi xem cậu có cách nhìn gì mới với chứng này không... Lẽ nào cậu từ chối trả lời, hay định trực tiếp bỏ qua câu hỏi này?
- Tôi trả lời rồi, không thể chữa!
Ánh mắt Giang Khương không thèm nhúc nhích, lãnh đạm nói.
Sau khi Chu Hạo Bình nhìn vẻ mặt vô cảm của Giang Khương thì trong lòng đầy miệt thị, cười lạnh một tiếng nói:
- Không thể chữa là sao? Tôi có thể hiểu là cậu không định trả lời câu hỏi này, chuẩn bị bỏ qua chứ?
Nghe Chu Hạo Bình nói vậy, La lão y sư La Thiên Minh cau mày, khó hiểu nhìn để tử của mình một cái, đang định lên tiếng nhắc nhở Giang Khương, bảo hắn trả lời thì thấy Giang Khương hoàn toàn không có cảm xúc gì, chỉ một lần nữa lãnh đạm nói:
- Đề này không thể giải... Tôi đã luận chứng tất cả biện pháp nhưng đều không có khả năng! Nếu Chu y sư cho là có thể giải... Ông có thể nói ra, tôi sẽ nói ông biết ông sai ở đâu!
Chu Hạo Bình nghe thấy Giang Khương nói vậy, nhìn vẻ mặt lãnh đạm và giọng nói lạnh lùng của Giang Khương, lão suýt nữa thì tức hộc máu. Đây rốt cuộc là ai khảo hạch ai vậy?
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn bên cạnh đều nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương. Hai người suy nghĩ một chút, chứng Tuyệt dương này hiện tại có thể dùng rất nhiều phương pháp để thử nghiệm nhưng họ có thể xác định quả thật là không thể nào chữa được...
Nếu muốn trong một thời gian ngắn luận chứng hoàn toàn chuyện này sẽ cực kỳ khó khăn. Cho dù là hai người bọn họ cũng không thể nào đưa ra toàn bộ luận chứng. Dẫu sao lý luận và tính khả năng của các phương diện có quá nhiều. Giang Khương dám nói như vậy thực sự cũng có hơi liều lĩnh.
- Lão Chu... Nếu Giang Khương cho là không thể chữa, vậy anh thử đi...
Liêu Long Căn bên cạnh đột nhiên lãnh đạm lên tiếng:
- Nếu cậu ấy có thể luận chứng toàn bộ thì coi như cậu ấy qua được đề này!
- Được...
Nghe thấy vậy Chu Hạo Bình đang tức đến mức hai mắt bốc lửa lập tức đồng ý. Trong tình huống có thể trực tiếp làm khó làm dễ hắn như thế nào, tất nhiên lão không muốn bỏ qua. Lần này có thể đánh ngã Giang Khương, lão phải nắm thật chắc mới được!