Ngọn lửa màu xanh tím nhẹ nhàng nhảu nhót. Ngọn lửa không nặng không nhẹ liếm dưới đáy Tề Thế Đỉnh, khiến bên trong Tề Thế Đỉnh phát ra những tiếng “xì xì”.
Tiếng “xì xì” khe khẽ này khiến người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ, có điều hai người trong phòng luyện đan lúc này đều tập trung tinh thần, không hề gật gù chút nào.
Mũi Giang Khương nhẹ nhàng hít hít, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ trong đỉnh truyền ra, trong mắt vẫn là tia lãnh đạm. Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh nhìn về phía Giang Khương, một tay đưa ra đè nút điều khiển ngọn lửa trong tay, chuẩn bị điều khiển hỏa lực bất kỳ lúc nào.
Nhưng Giang Khương vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn dứng đó, nhìn ngọn lửa liếm dưới đáy đỉnh, không hề có ý định điều khiển hỏa lực. Luyện đan sư Vu Phượng Minh bên cạnh không ngừng chun mũi. Ông đã cùng Giang Khương luyện chế hai lò Thanh Vân Đan nên cũng tương đối quen với quá trình luyện chế Thanh Vân Đan.
Đặc biệt là khi bước vào giai đoạn mấu chốt cuối cùng, phản ứng của dược vật và lò đan được ông ghi nhớ rất kỹ.
Giờ phút này ông lại một lần nữa ngửi thấy hơi thở suy bại của loại thuốc kia, trong mắt không khỏi lộ ra tia kinh ngạc. Ông thấy Giang Khương không hề có hành động gì thì trong lòng càng sốt ruột hơn. Rõ ràng Giang Khương lại một lần nữa gặp vấn đề nhưng sao Giang Khương vẫn đứng yên bất động, không hề có hành động gì?
Đang lúc Luyện đan sư Vu Phượng Minh vô cùng sốt ruột thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Giang Khương:
- Tắt lửa, rửa sạch lò luyện đan!
Luyện đan sư Vu Phượng Minh nghe Giang Khương đưa ra chỉ thị này muốn nói lại thôi, sau đó thở dài, nhấn thanh tắt lửa.
- Tại sao?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn thấy hơi thở lãnh đạm trên người Giang Khương dần tiêu đi thì hít một hơi thật sâu rồi bật ra câu hỏi này. Ông liền thấy Giang Khương khẽ gật đầu một cái nói:
- Vô ích... Dù khống chế hỏa hầu đến mức cao nhất nhưng vẫn không cách nào khống chế điều khiển thay đổi thông qua hỏa lực.
Giang Khương vừa nói vậy sắc mặt Luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng biến đổi. Ông nghe thấy sự tự tin trong câu nói của Giang Khương thì không hiểu không cách nào thay đổi mà Giang Khương nói là có ý gì.
Sau khi hít một hơi thật sâu Luyện đan sư Vu Phượng Minh nhìn chàng thanh niên tuy hiện tại nói là không có cách gì nhưng vẫn không hề lộ vẻ chán nản, mỉm cười nói:
- Không sao... Nghỉ ngơi một chút, chúng ta chờ lát nữa lại thử thêm lần nữa!
- Được.
Giang Khương nhìn vẻ mặt khích lệ của ông cụ thì cười một tiếng, sau đó đi về phía chiếc ghế nghỉ ngơi bên cạnh nằm xuống.
Giang Khương nhắm mắt lại cẩn thận hổi tưởng tỉ mỉ tình hình dược vật biến hóa trong mười mấy giây mấu chốt kia, sau khi phân tích và hồi tưởng vài lần thì sự khổ sở trong lòng Giang Khương càng nhiều hơn.
Sau mấy phần phân tích và suy diễn, hắn phát hiện hình như ban nãy lúc luyện đan mình đã không áp dụng bất kỳ phương án cải thiện nào. Thực sự là không có cách nào để cải thiện. Sự thật: ít nhất nếu không có bất kỳ thay đổi nào vào thời khắc mấu chốt thì cho dù có luyện đan bao nhiêu lần cũng không thể nào thành công.
Sau khi xác định sự thật này, Giang Khương từ từ mở mắt ra ngồi dậy.
- Sao? Bắt đầu lần thứ hai à?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh đang ở bên nhắm mắt dưỡng thần cảm giác được Giang Khương ngồi dậy thì cũng mở mắt ra, nhìn về phía Giang Khương, nói.
Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn về phía Luyện đan sư Vu Phượng Minh hỏi:
- Lão Vu, những Đan dược siêu phẩm khác có loại nào là chúng ta có nhiều vật liệu dự trữ nhất?
- A?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh nghe Giang Khương nói vậy thì hơi sững sốt một chút, không biết tại sao Giang Khương lại đột nhiên hỏi tới cái này, nhưng ông vẫn lập tức đáp:
- Hiện tại nguyên liệu Không Thanh Đan là nhiều nhất.
- Được...
Vậy chúng ta thử một lò Không Thanh Đan đi...
Luyện đan sư Vu Phượng Minh cảm thấy khó hiểu vì Giang Khương đột nhiên đổi sang luyện chế Không Thanh Đan. Mặc dù đã xin Ban Dược liệu dược liệu rồi nhưng ông vẫn cau mày nghi ngờ nhắc nhở Giang Khương:
- Giang Khương, cậu đã quen với Thanh Vân Đan, sao đột nhiên lại muốn thử nghiệm Không Thanh Đan, điều này hoàn toàn không cần thiết.
Giang Khương hơi cười khổ một tiếng nói:
- Thanh Vân Đan không thể luyện được thì đành thử Không Thanh Đan chứ sao? Nếu vẫn không được thì...
- Không cách nào luyện chế sao?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh hơi chần chờ một chút liền hiểu ra ý định của Giang Khương. Cũng có thể nói là Giang Khương đã khẳng định không cách nào khác đối với hỏa lực và hỏa hầu rồi. Thử nghiệm Không Thanh Đan tức là muốn xem thử Không Thanh Đan có gặp phải vấn đề này hay không, hay chỉ có Thanh Vân Đan là xảy ra chuyện này.
- Nhưng, Không Thanh Đan trước kia cậu chưa từng tiếp xúc...
- Không sao... Thanh Vân Đan tôi cũng mới vừa tiếp xúc thôi...
Lại là mấy giờ trôi qua, hai người nhìn lò luyện đan trước mắt, đồng loạt thở dài...
- Hay thử thêm lò nữa?
Luyện đan sư Vu Phượng Minh hơi chần chờ một chút, trầm giọng nói.
Giang Khương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, cười khổ thở dài, nói:
- Không cần, vô dụng thôi...
Nghe Giang Khương nói vậy, lại thấy nụ cười khổ bất lực trên mặt Giang Khương, sắc mặt Luyện đan sư Vu Phượng Minh cũng lập tức trở nên khó coi.
... .... ....
- Giang Khương không có năng lực mà tùy tiện luyện chế Đan dược siêu phẩm, đây đúng là vô cùng cuồng vọng, tự kiêu tự đại...
- Hơn nữa trong tình hình đã bị hỏng ba lò Thanh Vân Đan, lãng phí vô số linh dược, đã thế còn không hối cải, lại tùy tiện chuyển sang luyện Không Thanh Đan chưa từng tiếp xúc, lãng khí thêm một lò nguyên liệu Không Thanh Đan, như vậy đúng là làm bậy mà. Bản thân những linh dược loại này của Viện đều đang trong tình trạng không đủ, vậy mà còn tùy tiện như vậy... quả là tội không thể tha thứ!
Chu Thế Dương mặt đầy chính nghĩa, lòng đầy căm phẫn, đứng ở đó tức giận tố cáo nói:
- Tôi yêu cầu tiến hành truy cứu trách nhiệm nghiêm khắc với Giang Khương... Đồng thời tiến hành đánh giá lại tư cách chủ Tề Thế Đỉnh của Giang Khương!
Chu Thế Dương vừa nói vậy, sắc mặt không ít hành viên Hội đồng viện đều có chút kỳ quái. Tuy lời Chu Thế Dương nói có lý, nhưng mọi người đều biết Giang Khương có tài. Trong một thời gian ngắn như vậy đã ra tay luyện chế Đan dược siêu phẩm đúng là hơi lỗ mãng, nhưng như vậy cũng chẳng sai. Dẫu sao những Luyện đan sư đủ tư cách bình thường lúc bắt đầu học luyện chế Đan dược thượng phẩm, hỏng bốn năm lần trên căn bản vẫn khó luyện được. Có vài Luyện đan sư phải thử bảy tám lần mà vẫn chưa thể thành công.
Tuy mọi người tiếc những linh dược kia nhưng vẫn cảm thấy Chu Thế Dương đúng là cứ muốn ép mãi Giang Khương không buông.
- Thiên y sư Chu Thế Dương, Đan dược siêu phẩm này dễ dàng luyện chế thế sao? Giang Khương vừa mới tiếp xúc Đan dược siêu phẩm, hơn nữa Tề Thế Đỉnh không phải cái đỉnh nguyên vẹn, vừa mới bắt đầu luyện chế, không thành công cũng là bình thường... Anh cũng hơi quá đáng rồi đấy?
La lão y sư La Thiên Minh nghe Chu Thế Dương khiêu khích lập tức nhảy ra, lên tiếng phản bác.
Trong lòng Chu Thế Dương cũng không cam lòng. Vốn lạo định chờ Giang Khương luyện thêm vài lò đan dược nữa mới đi gây khó dễ. Ai ngờ sau khi Giang Khương luyện chế bốn lò thì hai ngày nay không hề làm gì nữa, giống như đã dọn sạch hàng vậy nên lúc này lão mới nhân cơ hội đánh Giang Khương một đòn.
Dù sao muốn hủy bỏ tư cách chủ Tề Thế Đỉnh mặc dù không thể, nhưng để Hội đồng viện truy cứu trách nhiệm Giang Khương thì vẫn có hy vọng. Một thanh niên tâm cao khí ngạo như vậy, nếu bị đả kích hai lần, nói không chừng sẽ nhắm mắt buông xuôi mọi chuyện.
Dầu gì, ít nhất cũng đã để lại chút khúc mắc trong lòng mọi người. Sau này nếu Giang Khương lại xảy ra sai sót gì, nhiều chuyện chồng lên nhau, đến lúc đó yêu cầu Hội đồng viện một lần nữa đánh giá tư cách chủ đỉnh của Giang Khương là chuyện hoàn toàn có thể. Chu Thế Dương nghe La Thiên Minh nói vậy liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Tuy mọi người đều hy vọng cậu ta có thể luyện ra Đan dược siêu phẩm, nhưng Giang Khương mới trở thành Luyện đan sư cao cấp được mấy ngày đã tùy tiện luyện Đan dược siêu phẩm. Chỉ luyện Thanh Vân Đan thì thôi đi. Sau khi luyện chế thất bại còn tập luyện Không Thanh Đan, thế này chẳng phải đang thử vận may sao? Anh có từng thấy ai luyện đan kiểu đó chưa?
Nghe vậy, mọi người thầm gật đầu, quả thật... không hề có cách luyện đan như thế này. Thông thường sau khi người ta luyện thành thục một loại đan dược thì sẽ kiên trì luyện chế cho đến khi thành công. Cho dù không thành công cũng không thể chỉ mới tiếp xúc vài ngày đã đổi sang một loại đan dược khác chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Kể ra, làm thế này thật sự có cảm giác như đang thử vận may vậy.
Chu Thế Dương nói vậy, La Thiên Minh hơi cứng lưỡi. Hành động này của Giang Khương đúng là không thích hợp cho lắm.
Trương đồng mấy La lão y sư La Thiên Minh có vẻ không phản ứng lại được thì đắc ý cười lạnh một tiếng, sau đó xì giọng nói:
- Đúng chứ? Y sư nhất phẩm La Thiên Minh? Mặc dù Giang Khương là đệ tử của anh, nhưng anh cũng không thể cứ bao che như vậy được...
- Anh...
La lão y sư La Thiên Minh bị Chu Thế Dương châm chọc như vậy thì khuôn mặt già liền đỏ lên, đang định nói thì lúc này bên cạnh có người lên tiếng, nói:
- Về chuyện Phó trưởng ban Giang Khương luyện chế Thanh Vân Đan và Không Thanh Đan, đó là do ban Luyện đan chúng tôi toàn lực ủng hộ. Tôi cho rằng tình hình luyện chế đan dược của Phó trưởng ban Giang Khương không có gì là không ổn cả!
Mọi người nghe thấy lời này, ngoại trừ một vị Y sư nhất phẩm là Luyện đan sư cao cấp ra tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó đều đồng loạt nhìn về phía người lên tiếng.
- Lý Minh Bưu?
Chu Thế Dương nhìn thấy người này thì sắc mặt liền là biến đổi, lạnh giọng nói:
- Giang Khương tự luyện đan, chuyện này liên quan gì đến ban Luyện đan của các anh?
- Trước khi Giang Khương y sĩ luyện đan đã đến bàn bạc với mấy Luyện đan sư cao cấp của Ban luyện đan chúng tôi. Cậu ấy thân là Phó trưởng ban của ban Luyện đan chúng tôi, hơn nữa lại là chủ Tề Thế Đỉnh, chúng tôi tin vào quyền uy và năng lực của cậu ấy ở phương diện luyện đan, cho nên chúng tôi hết sức ủng hộ tất cả những lựa chọn luyện đan hiện nay của Phó trưởng ban Giang Khương, bao gồm cả việc cậu ấy lựa chọn bất kỳ toa thuốc và linh dược gì để luyện đan!
Lý Minh Bưu đối mặt với ánh mắt âm lạnh của Chu Thế Dương sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói.
Luyện đan sư cao cấp Lưu Thiên Phúc cũng là Y sư nhất phẩm ngồi bên lúc này cũng lãnh đạm lên tiếng:
- Chuyện của ban Luyện đan chúng tôi sẽ do ban Luyện đan chúng tôi quyết định!
Lưu Thiên Phú vừa nói ra câu này, sắc mặt Chu Thế Dương lập tức xanh mét. Từ trước đến nay ban Luyện đan có vị trí rất đặc biệt trong viện. Trừ Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, trên căn bản chẳng cần phải nể mặt ai nên lúc này dĩ nhiên cũng không nể mặt lão.
- Nhưng Giang Khương từ lúc nào đã trở thành Phó trưởng ban của ban Luyện đan các anh?
Chu Thế Dương sắc mặt xanh mét một lúc rồi mới tức giận nói.