Giang Khương chậm rãi xoay người, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặt mày thanh túi, đeo kính gọng đen nhỏ, trông tương đối lịch sự đứng sau lưng mình. Hắn nhìn bộ dạng đối phương cùng với nụ cười dửng dưng trên mặt, vóc dáng mặc dù không cao nhưng đứng ở đó vẫn khiến người ta có cảm giác vững chải như núi, ngón tay hắn khẽ run lên. Hắn nhìn đối phương, gật đầu mang ý cười nói:
- Không biết tôn giá là?
- A... Tại hạ là Lưu Phong...
Người trung niên cũng mỉm cười gật đầu, nói:
- Lần đầu gặp mặt, có chút lỗ mãng, xin Ủy viên Giang Khương thứ lỗi...
- Lưu Phong?!
Ánh mắt Giang Khương khẽ ngưng đọng, trong đầu lóe lên một khả năng. Hắn nhìn lại lần nữa để kiểm chứng, vẻ mặt khẽ nghiêm túc lại, trong lòng hơi căng thẳng, nhìn đám Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như không chú ý đến mình, sau đó liền chắp tay mỉm cười nói:
- Hóa ra là Lưu môn chủ... Thất lễ!
- Haha...
Lưu Phong thấy vẻ phòng bị của Giang Khương thì dường như không hề để ý, tùy tiện phất phất tay, cười nói:
- Đâu có, đâu có. Là tôi thất lễ, tùy tiện tới đã quấy rầy nhã hứng vui chơi của Ủy viên Giang...
Giang Khương nhìn bộ dạng vui vẻ trò chuyện của môn chủ Cổ Môn, kẻ thù truyền kiếp tiếng tăm lưng lẫy của Thiên Y viện, mặc dù Giang Khương ngoài mặt không sợ hãi nhưng trong lòng vẫn thoáng cảnh giác. Tuy với thân phận của đối phương cùng với phản ứng hiện tại, lão sẽ không hạ thủ với người bên cạnh mình. Nhưng giờ Lưu Phong này xuất hiện ở đây một cách kỳ quái, thật sự không thể không đề phòng.
Đám Tuyên Tử Nguyệt cùng Diêu Nhất Minh đang đứng xem thác nước cách đó hai thuocs lúc này cũng đều chú ý thấy dường như Giang Khương đang nói chuyện với người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện. Có điều, họ cũng không để ý lắm. Trên đường du lịch, giao lưu với vài người xa lạ một chút cũng là chuyện thường thấy.
- Gặp Lưu môn chủ ở đây, tôi nghĩ không phải trùng hợp đâu nhỉ?
Giang Khương thấy đám Tuyên Tử Nguyệt không chú ý đến bên này liền mở miệng đi thẳng vấn đề.
- Nói trùng hợp thì cũng không đúng...
Lưu Phong đi đến bân cạnh Giang Khương, đưa tay nhẹ nhàng chống lên lan can, ngửa đầu nhìn thác nước phía trước, thở dài nói:
- Tôi cũng chỉ nghe nói quý viện có một lượng thành viên cấp cao lớn tới Thục Trung, vừa hay tôi cũng ở gần đây nên mới tò mò ghé sang xem thử... Ai ngờ vừa tới, nhóm Trưởng ban Lưu đã rời đi, nghĩ thấy Ủy viên Giang vừa hay còn ở lại nên mới tới gặp mặt một lần!
Giang Khương cảm thấy vị Môn chủ Cổ Môn trong truyền thuyết dường như không hề có địch ý thì hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Lưu môn chủ có lẽ không đơn giản là muốn gặp mặt tôi một lần?
- Kể ra, thật sự là muốn gặp mặt Ủy viên Giang một lần...
Lưu Phong quay đầu nhìn Giang Khương, nhẹ nhàng đưa tay đẩy mắt kiếng một cái, trong ánh mắt nhìn Giang Khương lóe lên một tia xúc động khó hiểu, lãnh đạm cười nói:
- Sơn Trường của chúng tôi rất sùng bái Ủy viên Giang... Bởi vậy tôi luôn muốn tìm cơ hội để gặp người thật, có điều vẫn chưa cơ hội thích hợp; lần này đúng dịp đang ở gần đây nên dĩ nhiên phải đến gặp một chút!
- Thật sự chỉ gặp một chút? Vậy thì tôi yên tâm rồi...
Giang Khương thấy hình như đối phương thật sự sẽ không làm gì mình thì cười ha ha hai tiếng. Nếu nói trong lòng hắn không căng thẳng là giả. Vị trước mặt là kẻ thù ngàn năm của Thiên Y viện, là nhân vật phản diện trong miệng mấy ngàn thành viên Thiên Y viện. Nếu chỉ có mình hắn ở đây, hắn sẽ không căng thẳng. Nhưng bây giờ cả nhà lớn bé đều có mặt, mà vị ma đầu này lại xuất hiện ở đây. Nếu ông ta thật sự muốn gây bất lợi cho mình, tùy tiện vung tay một cái thì mình thật sự chỉ có một con đường giơ tay đầu hàng.
- Haha...
Lưu Phong nghe mấy lời thẳn thắn này của Giang Khương thì không nhịn được cười phá lên, vừa cười vừa lắc đầu nói:
- Không tệ không tệ. Không hổ là người Diệu Nguyệt sùng bái, không hổ là Ủy viên Hội đồng viện trẻ nhất Thiên Y viện. Không nói cái gì khác, chỉ riêng sự can đảm này cũng đã đủ để chứng minh cậu quả không giống bình thường...
Đám Tuyên Tử Nguyệt lúc này thấy Giang Khương cùng đối phương trò chuyện với nhau rất vui vẻ thì tuy cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đều rất thức thời không đến quấy rầy, chỉ đứng gần đó thưởng thức phong cảnh xung quanh, chờ hai người trò chuyện xong.
- Lưu môn chủ quá khen...
Giang Khương khẽ mỉm cười nói.
- Lần này chủ yếu là muốn gặp Ủy viên Giang một chút...
Lưu Phong xoay người, nhìn thác nước trước mặt, sau đó cười nói:
- Ngoài ra, sau khi gặp Ủy viên Giang tôi cũng tiện thể đưa ra một đề nghị...
- Ồ? Không biết là đề nghị gì?
Mắt Giang Khương lóe lên một cái, nói.
- Ủy viên Giang tuổi trẻ tài cao, có thể nói là tiền đồ không thể nào định lượng được... Có điều thế sự khó mà dự liệu, nếu có một ngày, Ủy viên Giang cảm thấy tình hình không tốt, trên dưới Cổ Môn tôi sẽ mở rộng cánh cửa, hoan nghênh Ủy viên Giang vào...
Sau khi dứt lời, Lưu Phong khẽ cười một tiếng với Giang Khương, sau đó liền xoay người chắp tay chậm rãi rời đi.
Giang Khương nhìn bóng lưng đối phương rời đi chân mày chậm rãi nhíu lại, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Hắn thật sự không hiểu lắm môn chủ Cổ Môn nói vậy là có ý gì.
Có điều Giang Khương cũng không nghĩ nhiều. Mặc dù vị Môn chủ này đúng là hơi cổ quái, nhưng nếu chuyện đã không nghĩ thông vậy thì dĩ nhiên chẳng cần phải nghĩ nhiều nữa... Kỳ nghĩ này còn có vài ngày nữa, khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chơi, không thể làm cảm xúc của mình tệ đi được.
Đây gọi là binh tới tướng đở nước tới đất ngăn, nếu thật sự đến lúc đó, vậy thì đến lúc đó hẵng tính đi. Ít nhất bây giờ hình như cũng không có thể lắm, đằng sau mình có Bộ lạc Vu sư, Hội đồng viện cho dù có muốn làm gì mình cũng không phải phải cố kỵ một chút. Nhớ tới điều này, trong lòng Giang Khương lại cười khổ. Kể ra, nếu thật sự làm việc chung với Tôn Diệu Nguyệt thì có lẽ sẽ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều.
Có điều, Giang Khương cũng có chút không rõ, môn chủ Cổ Môn chạy tới đây gặp mặt mình như vậy thật sự hơi cổ quái... Chẳng lẽ ông ta thật sự chỉ muốn nói với mình một câu này thôi sao?
- Giang Khương... Ban nãy là ai vậy? Gặp được người quen à?
Đám Tuyên Tử Nguyệt thấy người nọ đã rời đi thì lúc này cũng cười đi tới, đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo, nói.
- Ừm... Một người bạn bình thường...
Giang Khương cười cười nói.
- Ờm...
Tuyên Tử Nguyệt thấy Giang Khương cũng không có ý định giải thích kỹ nên cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói:
- Đi thôi... Phía trước còn có rất nhiều nơi vẫn chưa đi đấy...
- Được... Đi nào...
Giang Khương trìu mến đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, cười nói:
- Đi... Chúng ta tiếp tục đi xem phía trước nào...
Giang Khương cứ vậy đưa cả nhà chơi ở Thục Trung liên tục năm sáu ngày, dạo chơi hết những cảnh đẹp xung quanh. Vốn Giang Khương còn định bay thẳng đến Nam Đảo một chuyến, để tất cả mọi người tiện thể hưởng thụ khí hậu ấm áp ở Nam Đảo một chút.
Có điều Tuyên Tử Nguyệt ngại Giang Khương rời viện quá lâu, hơn nữa bây giờ Viện đang điều tra chuyện Long Sơn, hình như còn chưa rõ ràng, cho nên cô khuyên Giang Khương về viện trước. Đợi sau khi làm rõ mọi chuyện hẵng tính sau. Nếu không giờ tùy tiện rời viện lâu như vậy, hơn nữa còn vào thời khắc mấu chốt này, nếu như để dẫn đến mấy lời chỉ trích gì thì không dễ nghe cho lắm.
Nghe Tuyên Tử Nguyệt nói vậy, Giang Khương cũng không cố chấp nữa. Sau đó hắn đồng ý về viện trước, đợi sau khi xong chuyện Long Sơn rồi, tết nhất yên tâm đi chơi cũng không tệ. Mọi người lập tức đổi hành trình, bắt đầu chuẩn bị trở về viện.
Có điều, hành trình quay về của Giang Khương lần này không xa xỉ như vậy. Mặc dù Ủy viên Hội đồng viện được hưởng quyền lợi sử dụng chuyên cơ, nhưng đây là du lịch cá nhân, Giang Khương không để viện phải sắp xếp máy bay và vé máy bay. Trên đường
ra sân bay hắn đã trực tiếp tự đặt mấy vé hạng nhất về Kim Lăng.
Giao thông hôm nay cực kỳ thuận lợi. Chỉ hơn một tiếng sau mọi người đã ngồi trên máy bay đi Kim Lăng rồi. Thục Trung cách Kim Lăng không xa, chỉ khoảng một giờ bay, máy bay đã chậm rãi đáp xuống Kim Lăng.
Vừa xuống máy bay, Giang Khương vừa tùy tiện mở di động lên. Đúng lúc hắn định nhét điện thoại trở vào túi thì di động đột nhiên vang lên.
Giang Khương cười khổ, không biết là ai mà tìm mình ấp như vậy. Hắn lập tức đưa tay móc điện thoại di động ra, nhìn dãy số, nhưng không hề hiện số gọi đến.
- Alo? Ai đấy?
Giang Khương hơi nhướn mày, sau đó nghi ngờ hỏi.
- Anh... là em! Anh xuống máy bay rồi à?
Bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Giang Nguyệt Minh, đang sốt ruột hỏi Giang Khương.
Giang Khương nghe thấy giọng Giang Nguyệt Minh thì hơi ngờ, trầm giọng kêu:
- Bây giờ đang xuống máy bay, thế nào? Có chuyện gì?
- Anh... Bọn em mới vừa nhận được tin tức, Thiên Y viện xảy ra vấn đề... Anh tạm thời đừng quay về, em sắp xếp một chiếc máy bay, ở cách đó không xa, anh mau chuẩn bị đi... Bây giờ người của em có lẽ đã tới đón anh rồi!
Giang Nguyệt Minh trầm giọng nói:
- Lần này Thiên Y viện xảy ra vấn đề rất lớn, em đề nghị đợi sau khi tình hình rõ ràng rồi anh hẵng trở về!
- Thiên Y viện xảy ra chuyện?
Giọng Giang Khương lạnh lẻo, dừng bước lại, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Không biết... Nhưng giờ trong Thiên Y viện chắc chắn xảy ra vấn đề lớn. Sau khi máy bay của anh vừa cất cánh không lâu bọn em cũng mới nhận được tin tức truyền ra từ đường dây nội bộ khẩn cấp. Ngoại viện Thiên Y viện nhận được lệnh gấp đã điều động một lực lượng tương đối canh gác ở ngoài viện, đồng thời đã chuẩn bị xong để bắt giữ, có điều không xác định rõ mục tiêu là ai...
Giang Nguyệt Minh lạnh giọng nói:
- Bọn em đã xác nhận tình hình Thiên Y viện rất nhiều lần, sau khi phân tích phát hiện có khả năng nội bộ Thiên Y viện đã xảy ra vấn đề lớn. Hơn nữa sự chuẩn bị này, chúng em đã xác định kỹ rồi, mục tiêu duy nhất chỉ có thể là anh...
- Nội bộ xảy ra vấn đề lớn?
Giang Khương hít một hơi thật sâu, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, sắc mặt hơi biến đổi, bỗng nhiên hắn nghĩ tới một khả năng...
- Tiên sinh... Các khách phía sau đang xếp hàng chờ, mời ngài đừng dừng lại.
Một nữ tiếp viên hàng không đứng chờ cạnh cửa máy bay thấy Giang Khương đứng đó nghe điện thoại, không đi tiếp thì sau khi chờ một chút liền vội vàng nói.
- Đợi chút...
Diêu Nhất Minh ở bên cạnh loáng thoáng nghe thấy Giang Khương nói chuyện lúc này sắc mặt đang âm trầm phất tay với nữ tiếp viên hàng không, ý bảo cô đừng quấy rầy Giang Khương.
Nữ tiếp viên hàng không cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ Diêu Nhất Minh thì rụt cổ một cái, không dám nói thêm.
Lúc này Giang Khương cũng cúp điện thoại, sau khi hắn hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo chậm rãi đi xuống máy bay.