Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này trắng bệch, cẩn thận nhìn chằm chằm bức họa này mấy lần. Lúc đầu bức họa này do ông đích thân giám định. Mặc dù đã lâu, nhưng ông có ấn tượng khá sâu sắc với bức “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” này.

Lúc này mặc dù cách một lớp kính bảo vệ, nhưng dưới sự quan sát cẩn thận của ông vẫn có thể cảm thấy được chỗ khác thường rất nhỏ của bức họa, trong đó ông đã chú ý đến vài nét bút, hình như hơi có gì khác thường. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sắc mặt ông trắng nhợt. Nếu bức họa này thật sự là giả như chàng thanh niên kia nói, vậy thì chuyện này...

Tuy nhiên giờ ông vẫn chưa thể khẳng định, dù sao thời gian cũng đã trôi qua lâu rồi, hơn nữa còn cách lớp kính, lại không phải nhìn rất rõ ràng, cho nên sau khi ông nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vài lần vẫn không thể nào chắc chắn được. Nếu muốn chắc chắn, vậy thì phải lấy bức họa ra, sau khi tiến hành giám định mới có thể chắc chắn. Nhưng bây giờ đang trong thời gian triển lãm, theo quy định, không thể nào mở khung trưng bày ra được.

Nếu muốn xác nhận, chỉ có thể chờ sau khi bảo tàng đóng cửa. Nhưng giờ trong lòng ông nóng như lửa đốt, muốn xác định bức họa này có thật sự có vấn đề hay không. Ông là Phó Viện trưởng viện bảo tàng quản lý Tổ thư họa. Nếu xảy ra vấn đề, ông phải gánh hoàn toàn trách nhiệm. Nếu ông có thể xác định bức họa này thật sự có vấn đề, ông có thể tuyên bố đóng cửa bảo tàng. Nhưng trước khi xác định chắc chắn, ông không thể mạo hiểm làm như vậy.

Đám du khách vây xem thấy Viện trưởng viện bảo tàng Thang đứng trước bức họa, sắc mặt tương đối khó coi, đầy vẻ do dự thì vô cùng kinh ngạc. Họ bất giác nhìn sang ai đó đang nở nụ cười nhạt bên cạnh. Sắc mặt Lê Bạch kia đang dần trở nên khó coi.

Sau khi Viện trưởng viện bảo tàng Thang đứng trước bức họa chần chừ một chút, rốt cuộc cũng không kìm được nhìn chàng thanh niên vẫn bình tĩnh đứng khía sau kia. Đôi mắt vốn mang sự coi thường của ông dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng thậm chí trong mắt lộ ra chút khiêm tốn và ý cười, gật đầu cười nói:

- Không biết cậu cảm thấy bức họa này có chỗ nào không đúng?

Giang Khương cười dửng dưng. Dĩ nhiên hắn biết rõ vì sao lúc này vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này đột nhiên hỏi mình như vậy. Có điều hắn cũng chẳng định dè dặt gì. Đối với một người rất có cảm tình với những thứ mang tính truyền thống mà nói, Giang Khương sẽ không giấu diếm gì chuyện đã xảy ra ở Cố Cung.

Hắn chậm rãi tiến lên, khom người nhìn bức họa, sau đó trực tiếp chỉ tay vào chỗ đó, nói:

- Ông nhìn chỗ này đi, nét bút hơi cứng. Còn chỗ này, chỗ này, tôi chỉ cảm thấy với bút phong của Ngô Đạo Tử không thể xảy ra chuyện này.

Giang Khương chỉ ra từng điểm một, còn với những chỗ bị chỉnh sửa hắn không nói, dù sao những cái đó có thể là phải dùng công cụ đặc biệt mới có thể nhận ra dược.

Sau khi Giang Khương chỉ ra những chỗ đó, Viện trưởng viện bảo tàng Thang liền ghé sát mắt lên tấm kính, trợn mắt nhìn thật kỹ. Nếu đổi lại là người khác, cho dù Giang Khương có chỉ rồi thì chắc chắn cũng khó nhận ra được vấn đề. Nhưng sau khi Giang Khương chỉ ra, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cẩn thận nhìn một chút dĩ nhiên là phát hiện ra những chỗ không đúng nhỏ xíu đó.

Khuôn mặt của Viện trưởng viện bảo tàng Thang lập tức ảm đạm, thậm chí Giang Khương thấy tay ông bắt đầu run rẩy.

Có điều dù sao Viện trưởng viện bảo tàng Thang vẫn có chút kinh nghiệm, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫy tay với cảnh vệ. Sau khi cảnh vệ tới, ông nhỏ giọng nói vài câu, sau đó các cảnh vệ lập tức mời mọi người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của họ.

- Xin lỗi các du khách, vì chút sự cố nên phòng triển lãm tạm thời đóng cửa. Mong mọi người rời đi từ phía bên phải theo thứ tự.

Trong loa truyền đến một giọng nói. Rất nhiều du khách vừa bước vào đại sảnh đã rất bất mãn, không ít người rối rít kháng nghị:

- Chúng tôi vừa mới vào, còn chưa kịp xem gì cả.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào cả, sau khi ồn ào vài câu, dưới sự sắp xếp của các cảnh vệ bắt đầu ra cửa rời đi. Chỉ có những du khách luôn vây bên cạnh đám Giang Khương mới biết, vật phẩm thật sự xảy ra vấn đề. Họ vừa bắt đầu chuẩn bị rời đi, vừa nhìn Giang Khương với ánh mắt kính nể. Chuyên gia người ta nhìn lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng còn phải nhờ soái ca này chỉ điểm mới xác định được, chàng soái ca này giỏi quá đi mất.

Dĩ nhiên, sau khi đám người này sau khi nhìn Giang Khương xong đều không kìm được đồng loạt nhìn Lê Bạch một cái.

Lê Bạch bị họ nhìn với ánh mắt này thì mặt mũi lập tức đỏ bừng. Ban nãy gã vừa mới lớn tiếng tán thưởng, dùng đủ các phương pháp để chứng minh bức họa trước mặt là hàng thật. Nhưng giờ bị đủ các ánh mắt nhìn như vậy, đặc biệt là người đẹp chỉ cười không nói gì bên cạnh khiến cho gã hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Có điều Lê Bạch cũng khá bình tĩnh. Sau khi gã đỏ mặt một lúc thì nhanh chóng ho khan hai tiếng, sau đó lại trấn định lại.

Các du khách nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại đám Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu và Lê Bạch. Một nhóm nhân viên công tác đem theo dụng cụ đi vào.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy những nhân viên công tác kia tiến vào mới nhìn Giang Khương, kìm nén vẻ kinh ngạc trên mặt, kính trọng ông quyền nói:

- Cảm ơn vị tiểu ca này đã chỉ diểm, không biết cao danh đại tính của tiểu ca là gì, kế nghiệp thầy nào?

Giang Khương bị một ông lão gọi là tiểu ca, còn ôm quyền thì hơi ngượng ngùng. Hắn cũng vội vàng ôm quyền đáp lễ nói:

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Giang Khương. Phương diện này tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi đoán mò chứ không kế nghiệp thầy nào cả.

- Á...

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão đồng chí này nghe thấy câu này thì cứng đờ ra. Thứ mà mình nhìn không ra, còn cần hắn chỉ điểm mới có thể thấy rõ mà hắn chỉ nhìn thoáng đoán mò sao.

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy câu này đột nhiên cảm thấy rất quen. Dường như ban nãy vị Lê Bạch kia cũng nói câu này. Cô lập tức không nhịn được cười chúm chím nhìn đối phương một cái.

Lê Bạch bên cạnh nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Phan Hiểu Hiểu thì sắc mặt lập tức cứng đờ. Gã không khỏi nhìn Giang Khương với ánh mắt tức giận và oán hận.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang nhìn khuôn mặt trong sáng của Giang Khương, hình như không phải nói dối. Ông lập tức cười khan nói:

- Giang tiểu ca khiêm tốn quá, mời tới phòng làm việc của tôi dùng trà.

- A, không được, không được. Tôi tới thăm quan. Cố Cung còn rất nhiều chỗ chưa đi. Trà này không uống được, kẻo tí nữa lại không dạo hết được.

Giang Khương kẻ sợ nhất phiền phức vừa nghe thấy người ta muốn giữ mình lại dùng trà thì vội vàng cười từ chối.

- Không gấp không gấp. Có tôi ở đây, tôi bảo đảm Giang tiểu ca có thể ngắm hết toàn cảnh Cố Cung.

Lúc này vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng quyết không buông tay.

Giang Khương nhìn bộ dạng kiên trì của Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì mắt hơi lóe lên, hắn biết ngay dụng ý của đối phương. Mặc dù trong lòng hắn hơi tức giận nhưng cũng không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó thở dài, gật đầu nói:

- Nếu trưởng giả đã mời, tôi không dám từ chối. Vậy thì quấy rầy một ly trà vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK