Đến ngày đã hẹn, Lý Nguyên Bân đến vô cùng đúng giờ. Bên cạnh không có Giang Văn Ba, chỉ có Giang Nguyệt Minh đi cùng, hoàn toàn là tư thái về thăm bạn.
Mặc dù chưa thể nói Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường là bạn hay là thù, nhưng cách thức nghênh đón cũng không phải là không cao. Tất cả thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện đều ra đón. Bốn vị Ủy viên thường vụ đứng đầu, chín Ủy viên đứng hàng thứ hai. Ai nấy đều nở nụ cười thân thiết, chờ trước cửa Thiên Y Viện.
Chu Hạo Bình đứng hàng thứ hai, nhìn bóng lưng cao ngất bên phải hàng thứ nhất, ánh mắt lóe lên sự hâm mộ. Vốn vị trí đó là của ông, nhưng bây giờ...
Nhưng Chu Hạo Bình cũng chỉ có thể thở dài. Chàng thanh niên đứng đằng trước đã tạo ra vô số kỳ tích mà Thiên Y Viện chưa từng có. Là Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã quyết định vị trí này nên là của hắn. Chẳng qua tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, khiến người ta không cam lòng mà thôi.
Trong lịch sử Thiên Y Viện cho đến bây giờ không hề có người trẻ tuổi đứng ở vị trí đó, nhưng bây giờ thì đã có.
So với ánh mắt hâm mộ của Chu Hạo Bình, La Thiên Minh bên cạnh nhìn bóng của người thanh niên đằng trước, ánh mắt hiện lên sự yên tâm. Có thể nhìn thấy đệ tử của mình từng bước đi lên như thế, thậm chí còn đứng trước cả sư phụ của mình, La Thiên Minh lúc này chỉ có hân hoan và tự đắc.
Thậm chí La Thiên Minh còn nghĩ đến lát nữa gặp người bạn thân năm đó Lý Nguyên Bân, có thể lấy le một chút. Mặc dù ông không có tư chất của một Thiên y sư, không có năng lực ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, nhưng đệ tử của ông, ở cái tuổi này đã bước lên vị trí đó, đủ để cho ông kiêu ngạo cả đời.
Nhìn Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh bước xuống xe, nụ cười trên gương mặt Từ Khải Liễu còn đậm hơn. Mặc dù lần này Lý Nguyên Bân đến đây trên danh nghĩa thăm bạn cũ. Nhưng Thiên Y Viện bày ra tình huống long trọng như vậy, ý nghĩa dĩ nhiên là sâu sắc rồi.
Lý Nguyên Bân bước vào, nhìn tình huống trước mắt, ánh mắt bình tĩnh liền lộ ra vẻ chấn động.
Dĩ nhiên, ông biết Thiên Y Viện bày ra tràng diện lớn như vậy là để làm gì, chẳng qua chỉ muốn bày tỏ sự áy náy với sai lầm năm đó. Nhưng bất kể thế nào, tất cả cao tầng của Thiên Y Viện đều ra đón ông, vẫn khiến ông có chút chấn động.
Nhưng sự chấn động này chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó khôi phục lại như ban đầu.
- Hoan nghênh y sư Nguyên Bân đã trở về.
Từ Khải Liễu đứng chính giữa bước lên hai bước, nhìn người bạn tốt hơn hai mươi năm không gặp, gương mặt không khỏi kích động.
- Viện trưởng Từ.
Nhẹ nhàng bắt tay đối phương, khi gọi Từ Khải Liễu thì có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc cũng phải gọi một tiếng Viện trưởng. Gương mặt Lý Nguyên Bân cũng hiện lên sự xúc động không dễ phát hiện:
- Đã lâu không gặp.
Lưu Mộc Dương, Liêu Long Căn cũng tiến lên bắt tay người không biết nên gọi là bạn hay là thù nữa. Chỉ có Giang Khương đứng một bên, cũng không tiến lên. Lúc này là thời gian dành cho các lão đồng chí. Mặc dù tác dụng của hắn rất lớn nhưng không phải trong lúc này.
La Thiên Minh đứng đằng sau, thấy đám người Liêu Long Căn đã chào hỏi Lý Nguyên Bân xong, lúc này mới chậm rãi bước lên đứng chung với Lý Nguyên Bân.
Thật ra trong số những người ở đây, y sư La Thiên Minh được xem là người có quan hệ tốt nhất với y sư Lý Nguyên Bân. Hai người trước đây đã là bạn tốt. Bởi vì thiên phú nội khí của La Thiên Minh có hạn, cho nên vẫn luôn ở đằng sau Lý Nguyên Bân. Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn tốt hơn những người khác.
Lúc này, hai người đứng ngang hàng nhau, ánh mắt đều hiện lên ý cười, nắm tay nhau thật chặt.
- Mấy năm nay khỏe không?
- Khỏe.
Lý Nguyên Bân dùng sức nắm tay La Thiên Minh, gật đầu nói.
Y sư La Thiên Minh mím chặt môi, vui mừng gật đầu, nhìn mái tóc đã bạc của Lý Nguyên Bân, ánh mắt lóe lên sự thương cảm:
- Thoáng đó mà đã hơn hai mươi năm. Tuổi tác của anh khi đó vẫn còn trẻ, mà bây giờ...
- Đừng nói, đừng nói nữa. Không phải anh cũng như vậy sao?
Nhìn hai người tình cảm sâu sắc, những người bên cạnh cũng âm thầm gật đầu. Bất kể thế nào, Lý Nguyên Bân cũng xuất thân từ Thiên Y Viện, cộng thêm có tiểu tử Giang Khương, nói không chừng còn có thể dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.
Nghi thức nghênh đón lần này khiêm tốn nhưng long trọng. Tuyệt đại đa số thành viên cấp thấp của Thiên Y Viện đều không biết chuyện Lý Nguyên Bân trở về. Sau khi đón xong, Lý Nguyên Bân cùng mọi người bước vào Thiên Y Viện. Lúc này, bên cạnh cũng chỉ có Từ Khải Liễu, Giang Khương, La Thiên Minh đi cùng mà thôi. Những người còn lại thì tản đi lo công việc của mình.
Dù sao, chuyện về thăm hơn phân nửa sẽ giải quyết trên bàn cơm. Đến lúc đó mọi người ra bồi một ly là được rồi.
- Hơn hai mươi năm qua, mọi thứ cũng vẫn không thay đổi.
Lý Nguyên Bân đi chính giữa, vừa nhìn cảnh vật xung quanh, gương mặt tràn đầy vẻ xúc động:
- Lão La, anh nhìn cái đình này đi. Lúc đó chúng ta vẫn ở đây uống rượu, bây giờ dường như nó đã được tân trang lại.
- Đúng vậy, năm sáu năm trước nó đã được tân trang lại.
La Thiên Minh vừa gật đầu vừa chỉ mấy cái đình đằng trước, nói:
- Cái này, còn cái này nữa cũng đã được tu sửa.
Từ Khải Liễu cũng cười nói:
- Năm đó trời đổ một trận mưa rất to, còn có gió lớn, không ít đình bị hư tổn. Lão Liêu nói dứt khoát sửa lại hết, tránh xảy ra sơ suất.
Ba vị lão đồng chí tùy ý ở một bên tán gẫu. Giang Khương và Giang Nguyệt Minh đi theo phía sau, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu. Lúc này mọi người đang ôn chuyện cũ, cũng không hạn chế thân phận. La Thiên Minh và Từ Khải Liễu cũng được xem là bạn tốt của Lý Nguyên Bân, đi đằng trước tán gẫu với ông. Còn Giang Khương thì thích hợp ở đằng sau trò chuyện với em mình.
Cái gọi là tùy ý nói chuyện phiếm, nhưng nội dung trong đó thì không tùy ý chút nào.
- Lần này tổ sư gia đến là để làm gì? Chỉ trao đổi chút tình cảm với viện hay là còn có suy nghĩ khác?
Giang Khương cau mày nhìn ba người đằng trước, hỏi Giang Nguyệt Minh.
Giang Nguyệt Minh cũng nhìn những người phía trước, đột nhiên bước chân chậm lại, mắt hiện lên sự lo lắng, thấp giọng nói:
- Cũng khó mà nói được, nhưng em cảm thấy tổ sư gia dường như không chờ đợi được.
- Không thể chờ đợi được?
Giang Khương không khỏi cau chặt mày hơn, nhìn ba người đằng trước đi đã có chút xa, nói:
- Chẳng lẽ ông ấy có chủ ý với động Long Sơn Phong?
- Chỉ sợ là như vậy.
Giang Nguyệt Minh chần chừ một chút, nhìn ba vị kia trò chuyện vui vẻ, biểu hiện thân mật, đột nhiên thở dài, giảm dần giọng nói xuống:
- Nếu không, với tính cách của tổ sư gia, ông ấy làm sao đột nhiên trở lại thăm chứ?
Nghe câu nói mờ mịt của Giang Nguyệt Minh, ánh mắt Giang Khương nheo lại, sau đó quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, nói:
- Ý của em là, vị tổ sư gia này thật ra không có quá nhiều ý tốt với nội viện?
- Cái này em không thể xác định được.
Khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên, lộ ra nụ cười tà dị, nhìn Giang Khương, lắc đầu nói:
- Nhưng anh có thể suy nghĩ một chút, nếu ban đầu tổ sư gia không bị hãm hại, vị trí này làm sao đến phiên Từ Khải Liễu được. Mấy năm qua, tổ sư gia dốc hết toàn lực thành lập Tuyệt Y Đường, chính là muốn tranh hơn thua với Thiên Y Viện. Anh cảm thấy ông có thể buông tha dễ dàng không?
Giang Khương nhìn người tóc bạc đằng trước, chậm rãi gật đầu. Hắn cảm nhận được khí tức tương tự Cửu Vĩ trên người tổ sư gia, cảm giác vị tổ sư gia này không đơn giản như bề ngoài. Mấy năm qua, cách làm của Tuyệt Y Đường hoàn toàn không phải là giải hòa với Thiên Y Viện.
- Chẳng lẽ, bây giờ Thiên Y Viện đã trị tội đám người Chu Thế Dương, vị tổ sư gia của các người cũng không hiểu ra sao?
Giang Khương suy nghĩ một chút, vẫn ôm hy vọng hỏi một câu.
Nghe Giang Khương hỏi, khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên, nói:
- Thời gian hai mươi năm, mặc dù nội tình của Tuyệt Y Đường kém hơn Thiên Y Viện một chút, nhưng những phương diện khác thì không chênh lệch bao nhiêu. Cho dù là giải hòa, tuyệt đối cũng vì duyên cớ khác. Nếu quả thật chỉ dựa vào việc muốn nối lại tình xưa thì đừng nói em không tin, chỉ sợ anh cũng không tin.
Giang Khương cười khổ. Giang Nguyệt Minh nói rõ ràng như vậy, hắn có hỏi lại cũng không có tác dụng. Chẳng qua, tiếp theo nên đi như thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn tình huống mà xem thôi.
Nhưng động Long Sơn Phong là cấm địa, khép kín ngàn năm, cấm bất kỳ người nào tiến vào. Nội viện trăm ngàn năm đã truyền xuống tổ huấn, nếu Lý Nguyên Bân muốn đánh chủ ý vào nơi này, chỉ sợ sẽ rất khó.
Suy nghĩ một chút, chân mày Giang Khương càng cau chặt hơn. Vị y sư Nguyên Bân này không giống như loại người tùy tiện làm việc. Rốt cuộc ông ta có chủ ý gì? Giang Khương thật sự không nắm chắc được.