Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm lấy một con hổ con dài thước rưỡi, Tiểu Bảo cười híp mắt, cũng không nhắc đến ngựa chiến nữa.

Nhưng Giang Khương biết rất rõ, tiểu tử này chẳng qua là bị con hổ con dời đi sự chú ý. Nhiều nhất đến ngày mai lại nhớ đến ngựa chiến nữa cho xem.

- Như thế nào? Các người đã nghĩ ra biện pháp hay chưa?

Nhìn hai vị đại Vu sư mặt mày ủ dột, Giang Khương hỏi.

Draco và Portugo nhìn nhau, sau đó đáng thương nhìn Giang Khương, nói:

- Sứ giả đại nhân, việc cho loài thú tiến hành di cư lớn là không thể nào. Cho dù chúng tôi điều động toàn bộ bộ lạc Vu sư cũng không cách nào gọi về hàng trăm con vật đã tiến hành di cư từ mấy tháng trước được.

Nhìn hai người bày ra bộ dạng đáng thương, Giang Khương hít sâu hai cái, nói:

- Ai bảo các người làm như vậy chứ? Sao các người không dùng đầu óc một chút?

Bị Giang Khương la mắng, hai vị Đại vu sư không tức giận, ngược lại vội vàng nói:

- Xin sứ giả đại nhân dạy bảo.

- Các người tìm ít ngựa chiến lớn một chút cùng với một ít người chạy đuổi theo, làm ra tình huống lớn một chút không phải là xong hết rồi sao?

Nhìn hai Đại vu sư hoàn toàn không hiểu, Giang Khương hận không rèn sắt thành thép.

- Như vậy có được không?

Nghe Giang Khương nói xong, hai vị Đại vu sư bày ra biểu hiện không thể tin nổi.

- Dĩ nhiên là có thể. Chỉ là hù dọa con nít mà thôi. Đừng nói là hai người không làm được nhé?

Thấy sứ giả đại nhân như muốn bùng nổ lên, hai đại Vu sư vội vàng gật đầu. Nếu còn hỏi nữa, kết quả của hai người bọn họ sẽ không được tốt lắm.

Đối mặt với yêu cầu của sứ giả đại nhân, bộ lạc Vu sư dĩ nhiên là không dám thờ ơ. Sau khi nhận được tin tức, tế tư tổ linh điện rất nhanh triển khai hội nghị khẩn cấp.

Người nào cũng tinh thần phấn chấn đến tham gia cuộc họp. Sau khi nghe Tế tư đại nhân nói xong, ai nấy đều choáng váng, hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

Nhưng cũng may, rất nhanh các Đại vu sư đều nhận được lệnh truyền của Tổ linh điện, toàn lực tìm ra ngựa chiến lớn trong phạm vi toàn bộ lạc, sau khi tìm được lập tức báo cáo về ngay. Hơn nữa còn chú thích đây là yêu cầu của sứ giả đại nhân.

Nghe là lệnh của sứ giả đại nhân, đám đại Vu sư không dám lơ là, lập tức phái hết các võ sĩ trong bộ lạc, truy tìm ngựa chiến

Các võ sĩ đều rất tinh tường địa bàn của mình, rất nhanh ngựa trên trên khu vực thảo nguyên trong phạm vi bộ lạc đều đã được đưa về Tổ linh điện.

Buổi tối, rốt cuộc hai Đại vu sư cũng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo yêu cầu của sứ giả đại nhân, Tổ linh điện cuối cùng cũng đã sắp xếp xong hết thảy, chỉ chờ ngày mai là phát động, hai người liền vội vàng chạy đến báo cáo với Giang Khương.

Nghe nói bộ lạc Vu sư đã sắp xếp xong, ngày mai có thể tiến hành, Giang Khương rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có một đám ngựa chiến lao nhanh qua, hù dọa được đứa con trai bảo bối của hắn, hắn cũng có thể yên tâm mà xả hơi.

Vì yêu cầu của Tiểu Bảo, mấy ngày nay hắn ngủ không yên giấc. Ngay cả tu luyện cũng qua loa. Bây giờ thì tốt rồi.

Nhớ đến điều này, tâm trạng của Giang Khương cũng tốt hơn, vỗ vai hai đại Vu sư, trấn an một phen, khiến cho gương mặt vốn đang ủ dột của hai người rốt cuộc cũng nở được nụ cười.

Đúng như dự đoán, sau khi chơi với cọp con từ trưa đến giờ, Tiểu Bảo ôm con cọp nằm trong túi ngủ, rốt cuộc cũng nhớ ra vẫn còn một thú vui chưa chơi.

- Ba, ngày mai có thể nhìn rất nhiều ngựa chiến di chuyển phải không?

Nghe giọng nói mơ màng của Tiểu Bảo, Giang Khương thở phào, nói:

- Có thể. Tiểu Bảo ngủ ngoan đi, ngày mai ba dẫn con đi xem ngựa chiến di chuyển.

- Vâng, ba thật là tốt.

Tiểu Bảo mơ màng ôm cổ Giang Khương chìm vào giấc ngủ, để lại một bãi nước dãi trên mặt hắn, rốt cuộc không để ý đến con cọp con đang giãy dụa, đã ngủ say.

Nhìn bộ dạng khả ái của Tiểu Bảo khi ngủ, Giang Khương lau nước miếng trên mặt, sau đó nhẹ nhàng ôm con cọp con ra, bước ra khỏi lều giao cho Diêu Nhất Minh đang chờ sẵn, thấp giọng nói:

- Đi nói với hai đại Vu sư một tiếng, ngày mai không được để xảy ra sơ suất. Nếu không, tôi tuyệt đối không tha cho bọn họ.

Nghe ông chủ nghiến răng nghiến lợi nói, Diêu Nhất Minh nén cười, vội vàng gật đầu, sau đó đi giúp Giang Khương uy hiếp hai vị Đại vu sư đáng thương.

Đáng thương cho hai vị Đại vu sư, vốn tưởng rằng có thể yên tâm mà đi ngủ, ai biết còn chưa nằm xuống, đã bị Diêu Nhất Minh tìm đến cửa, đại diện cho sứ giả đại nhân uy hiếp một phen.

Nghe Diêu Nhất Minh nói, hai vị Đại vu sư há to miệng, sửng sốt hồi lâu.

Phải mất một lúc sau, hai người mới hồi phục tinh thần, nhìn Diêu Nhất Minh biến mất trong bóng tối, lúc này mới trố mắt nhìn nhau, gương mặt buồn rầu. Xem ra tối nay là ngủ không yên rồi.

Một đêm không chợp mắt, rốt cuộc thì trời cũng đã sáng.

Tiểu Bảo mở mắt, nhìn con cọp con chạy tới chạy lui trong lều, liền mỉm cười xông tới, không để ý đến con cọp con đang giãy dụa, đưa tay ôm vào lòng rồi chạy ra bên ngoài.

- Ba, hôm nay chúng ta có thể đi xem ngựa chiến di chuyển sao?

Giang Khương khom người bẹo má Tiểu Bảo, cười nói:

- Dĩ nhiên rồi. Chúng ta ăn sáng xong, ba sẽ mang con đi xem ngựa chiến di chuyển.

- Quá tốt, quá tốt. Ăn sáng xong, sẽ đi xem ngựa chiến di chuyển.

Nhìn hai cha con vui vẻ nói chuyện với nhau, hai Đại vu sư mặt đầy u ám đứng một góc cũng mỉm cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn là khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK