Ca mổ đúng là hơi khó khăn, ít nhất Giang Khương trước kia thật sự không có nhiều kinh nghiệm mổ não. Giờ hắn mở chẳng qua cũng chỉ nhờ vào những video và tư liệu liên quan, sau đó tiến hành thực hiện trong không gian giả tưởng một lần.
Trên màn hình, Giang Khương cũng được coi là tương đối quen với thủ pháp mổ sọ. Sắc mặt Chu Hạo Bình luôn âm trầm, dường như bắt đầu sáng sủa hơn một chút. Ngay cả hai người phụ trách trong Phòng giám sát dường như luôn bị khí thế lạnh nhạt luôn tản ra trên người Ủy viên Chu Hạo Bình phía sau dọa cho sợ muốn chết. Lúc này dường như họ cũng cảm thấy đỡ hơn một chút.
Hai người nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ liếc nhìn đồng chí Ủy viên Chu Hạo Bình phía sau. Quả nhiên không biết từ khi nào, trên khuôn mặt luôn lạnh băng âm trầm như muốn giết người của lão lần này đã nở một nụ cười.
- Sao? Đây là?
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó nhìn theo tầm mắt của đồng chí Ủy viên Chu Hạo Bình, phát hiện ra tầm mắt của đối phương đang nhìn vào màn hình giám sát phía trước.
- Chẳng lẽ Chu y sư cho rằng lần này Ủy viên Giang Khương không thể vượt qua bài thi phẫu thuật này?
Hai người nghĩ tới nghĩ lui, thật sự hình như chỉ có một khả năng này mới có thể khiến đồng chí Ủy viên Chu Hạo Bình mặt mày luôn âm trầm kia vui vẻ.
Hai người nghĩ rất đúng. Vì trong phòng mổ lúc này, hai ba Ủy viên Hội đồng khảo hạch làm trợ thủ cho Giang Khương lúc này nhìn tháy động tác của Giang Khương trong mắt đều lóe lên tia lo lắng.
Trong mắt bọn họ, động tác của vị Ủy viên Giang Khương nhìn về mọi mặt thì rất có quy củ, trông hình như không có vấn đề gì, nhưng chính vì quy củ nên mới có vấn đề. Bởi vì động tác của hắn thuần thục thì vẫn thuần thục, nhưng hơi có chút cứng ngắc còn chưa đủ nhẹ nhàng. Cái gọi là quen tay hay việc, vị Ủy viên Giang Khương này vẫn chưa làm được đến mức hay việc.
Nếu chỉ có trình độ kỹ thuật như vậy, cho dù hắn thành thục cả lưu tình, không xảy ra vấn đề gì, nhưng muốn hoàn thành ca phẫu thuật này chỉ sợ là tương đối khó khăn.
Có điều, dĩ nhiên những người ở bên không nói gì, chỉ có thể nở nụ cười khổ nhàn nhạt, nhìn động tác của Ủy viên Giang Khương. Nhìn động tác của Ủy viên Giang Khương này, chỉ hy vọng sau những động tác thuần thục ban đầu, Ủy viên trẻ tuổi này sẽ có động tác nhẹ nhàng linh hoạt hơn một chút, nếu không lần này thật sự rất khó qua ải...
Giang Khương thì vẫn không nhanh không chạm, vừa tiếp tục nhớ lại ký ức trong đầu, vừa tiếp tục động tác. Có điều đợi khi xương sọ hoàn toàn mở ra, thậm chí ngay cả u thần kinh đều đã lộ ra ngoài, động tác của Giang Khương hình như thuần thục hơn một chút, cảm giác cứng ngắc kia cũng đã mất, nhưng nếu muốn thuận lợi cắt u thần kinh, chỉ e vẫn còn kém khá nhiều.
Giang Khương cẩn thận đưa tay dùng dụng cụ cắt để che trên u thần kinh này, để cả u thần kinh lộ ra trước mắt, nhìn khối u lớn như quả dâu cùng với những mạch máu và thần kinh quấn lại với nhau, lúc này Giang Khương cũng không kìm được thở dài.
“Khó thật.... đúng là khó thật.” Giang Khương cười nhìn u thần kinh như quả dâu đỏ trước mắt, không nhịn được nhíu mày.
Sau khi mấy Ủy viên hội đồng khảo hạch bên cạnh nhìn thấy u thần kinh thì liền đưa mắt nhìn nhau, trong mắt càng lóe lên tia cười khổ.
Thật ra lúc nhìn thấy khối u thần kinh bọn họ mới phát hiện tình hình khối u thần kinh này tươn đối phức tạp, còn khó khăn hơn so với tưởng tượng mấy lần. Cho dù là những người đã thực hiện ca mổ này không ít lần cũng tương đối khó. Đối với Giang Khương mà nói, đồng nghĩa với độ khó của nó một lần nữa tăng lên khá nhiều.
- Ủy viên Giang Khương... Ca phẫu thuật u não này độ khó tương đối cao, cậu lựa chọn tiếp tục hay... từ bỏ!
Mấy Ủy viên Hội đồng khảo hạch sau khi nhìn nhau lần nữa thì có một người trầm giọng lên tiếng nhắc nhở.
Tính nguy hiểm của ca phẫu thuật này tương đối cao. Tuy là khảo hạch nhưng nếu có thể tránh hoặc giảm xuất hiện nguy hiểm thì vẫn phải cố tránh, dẫu sao cũng phải cố gắng đảm bảo an toàn của bệnh nhân.
Giang Khương nghe vậy thì hai chân mày hơi nhíu lại, nhưng không trả lời ngay.
Trong phòng giám sát lúc này cũng thông qua camera rõ nét có thể nhìn thấy được hình dạng u thần kinh của ca phẫu thuật. Lúc này nụ cười của Chu Thế Dương càng đậm hơn. Trước kia lão đã từng thực hiện ca mổ dạng này, tỷ lệ thành công thường cũng khoảng bảy tám mươi phần trăm. Nhưng sau khi lão thấy tình hình u thần kinh hiện nay thì đã hoàn toàn yên tâm. Vì độ khó của u thần kinh này tương đối cao. Cho dù là lão làm tỷ lệ thành công cũng không thể vượt quá 50%.
Còn đối với Giang Khương căn bản chưa từng thực hiện ca phẫu thuật dạng này mà nói, tỷ lệ thành công lại càng không đáng kể.
Trong lòng Chu Hạo Bình đã chắc chắn Giang Khương không thể vượt qua được bài kiểm tra này thì đã hoàn yên tâm. Giờ lão quan tâm xem Giang Khương sẽ lựa chọn như thế nào.
Đối mặt với ca phẫu thuật khó như vậy, sau khi được Ủy viên Hội đồng khảo hạch nhắc nhở, Giang Khương vẫn kiên trì phẫu thuật, tuy không vấn đề gì, nhưng nếu ca phẫu thuật thất bại, vậy thì trên phương diện nào đó danh tiếng của Giang Khương chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Vì đối với một bác sĩ mà nói, tính mệnh của bệnh nhân là quan trọng hơn tất cả. Trong tình huống bây giờ, nếu Giang Khương vì cuộc khảo hạch này mà lựa chọn miễn cưỡng tiếp tục, chỉ cần thất bại, như vậy sau khi tin này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị người ta lên án.
Cho nên Chu Hạo Bình mỉm cười chờ Giang Khương đưa ra lựa chọn. Nếu Giang Khương vẫn kên trì miễn cưỡng tiếp tục, sau chuyện này lão sẽ không ngại vô ý truyền chuyện này ra. Hoàn toàn chặt đứt bất kỳ khả năng cạnh tranh của Giang Khương với lão.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Giang Khương khẽ cười một tiếng, sau đó nói:
- Tiếp tục!
- Tiếp tục?
Các Ủy viên Hội đồng khảo hạch sau khi nhìn nhau một cái liền gật đầu, chuẩn bị để hộ trợ. Ban nãy họ nhắc nhở chẳng qua để làm hết nghĩa vụ thôi. Trong quá trình khảo hạch, nếu Giang Khương lựa chọn tiếp tục, vậy thì dĩ nhiên họ sẽ không có bất kỳ phản đối nào nữa.
Còn Chu Hạo Bình bên ngoài nghe Giang Khương nói vậy thì trong mắt lại lóe lên tia cười nhạt, thầm đắc ý nói: “Giang Khương, vậy là do bản thân mày không đủ trầm ổn, có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách tao!”
So với ánh mắt nghiêm túc của các Ủy viên Hội đồng khảo hạch, hai tròng mắt Giang Khương luôn rất linh hoạt lúc này lại lóe nên nụ cười thản nhiên, sau đó trong đầu lóe lên lời thông báo.
“Tít... Thiên phú Thông mẫn chi tâm khởi động...”
“Tít... Thiên phú Thanh chướng khởi động...”
“Tít... Thiên phú Tốc độ khởi động...”
Sau khi những lời nhắc nhở lóe lên, Giang Khương chậm rãi đưa tay ra, lãnh đạm nói:
- Bắt đầu...
Một thành viên Hội đồng khảo hạch ở bên lập tức đưa một kiềm mạch máu đã chuẩn bị sẵn đến.
Sau khi thấy Giang Khương bắt đầu thì động tác đột nhiên nhanh hơn nhiều, hai Ủy viên Hội đồng khảo hạch hỗ trợ bên cạnh đều đồng thời kinh ngạc, họ vội vàng tập trung tinh thần, tăng tốc độ đưa dụng cụ hỗ trợ Giang Khương.
Chỉ hơn mười giây trôi qua, sau khi Giang Khương hất tay bỏ khối u thần kinh màu đỏ vào trong khay bên cạnh, sau đó nhanh chóng nhận hai kềm mạch máu, rồi hanh chóng kẹp hai mạch máu nhỏ đang chảy máu lại. Sau khi cầm má xong, hai vị Ủy viên Hội đồng khảo hạch hỗ trợ bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện trên trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, hai cao thủ phẫu thuật khoa ngoại có nhiều năm kinh nghiệm mà lại toát mồ hôi đầy đầu, những người bên cạnh nếu nhìn thấy chắc cũng sẽ cảm thấy không tưởng tượng nổi. Nhưng hại vị này là người trong cuộc thì tự hiểu rõ, tốc độ của Ủy viên Giang Khương này thật sự quá nhanh. Hai người phụ trách hỗ trợ, suýt chút nữa là không kịp với tốc độ của đối phương.
Là trợ thủ mà không theo kịp tốc độ của bác sĩ mổ chính, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì quá mất thể diện chứ đừng nói là vì trợ thủ bọn họ mà khiến ca phẫu thuật thất bại thì sau này đúng là họ chẳng còn mặt mũi đâu mà lăn lộn trong Thiên Y viện nữa.
Nhìn Giang Khương lưu loát thắt mạch máu, sau đó hoàn thành phần còn lại của ca phẫu thuật thì hai người mới hoàn hồn, sau đó nhìn về phía máy giám sát bên cạnh.
Huyết áp, nhịp tim, nhịp thở hiển bị bên trên đều bình thường. Phần cắt bỏ khối u thật sự chỉ cần mười mấy giây đã phẫu thuật hoàn toàn thành công!
- Thành công...
Chu Hạo Bình đứng trước màn hình lớn treo cao trợn mắt nhìn ca phẫu thuật, sau đó bộ mặt không thể tin nỗi nhìn hai màn hình nhỏ khác hai lần, nhìn khối u màu đỏ đã được cắt bỏ cùng với tình hình máy theo dõi bệnh nhân.
Sắc mặt lão lập tức trở nên xanh mét, sau đó lại không kìm được, vẫn dùng ánh mắt không thể tin nhìn đi nhìn lại màn hình mấy lần, cuối cùng mặt xanh đen, xoay người sải bước đi ra khỏi phòng giám sát.
Chỉ để lại hai người phụ trách giám sát vốn đang thẳng lưng ngồi đó, giờ lập tức được thả lỏng, tựa lên ghế thở phào.
Ban nãy khí thế của đồng chí Ủy viên Chu Hạo Bình thực sự khiến người ta lạnh run.
Có điều hai người cũng hiểu vì sao nên sau khi nhìn nhau một cái cũng chậm rãi lắc đầu, trong mắt lóe lên tia cười khẽ. Mắt thấy vị trí Ủy viên thường vụ nóng hổi sắp rơi vào tay mình bỗng nhiên bị kéo ra xa một bước, nếu đổi lại là mình chắc cũng sẽ không thể nào kiên nhẫn được như Ủy viên Chu Hạo Bình.
- Giang Khương lại qua rồi?
Sau khi nghe được Giang Khương lại vượt qua bài thi thực hành buổi chiều thì vẻ mặt Từ Khải Liễu không nén được sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười khó tin, nhìn về phía Lưu Mộc Dương, lắc đầu cười nói:
- Cậu ấy lại qua rồi. Chậc, chậc... không đơn giản, đúng là không đơn giản.
Từ Khải Liễu là Viện trưởng của Thiên Y viện dĩ nhiên biết rõ kỳ thi khảo hạch Y sư nhất phẩm khó khăn nhường nào. Nếu không bao nhiêu năm nay, trong Thiên Y viện cũng không phải chỉ có chín Y sư nhất phẩm.
Vốn bà còn đoán cho dù Giang Khương có vượt qua được bài thi viết thì cũng nhờ vào may mắn, nhưng không ngờ ngay cả thi thực hành Giang Khương cũng có thể qua được. Điều này thật sự khiến bà rất kinh ngạc.
Nên biết vốn bà và Lưu Mộc Dương cũng không gửi gắm hy vọng lần này Giang Khương có thể lấy được cấp bậc Y sư nhất phẩm và vị trí Ủy viên thường vụ.
Nhưng giờ Giang Khương đã thật sự có thể bước đến, chỉ còn cách Y sư nhất phẩm và vị trí Ủy viên thường vụ chỉ một bước chân.