Một dòng máu trong nháy mắt lan ra trong nước, khiến cho tầm mắt của người lặn mờ đi.
Nhưng y đã không còn sự tuyệt vọng như vừa nãy mà là kinh nghi. Một quyền kia rốt cuộc là từ đâu ra? Còn nữa, con cá mập vừa nãy chảy rất nhiều máu mũi, rõ ràng là mạnh hơn con người rất nhiều.
Lúc này Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đuổi theo con cá mập có chút gấp, một quyền này chẳng qua chỉ đánh con cá mập choáng váng, cũng không đánh chết nó. Vốn hắn định bồi con cá mập thêm một quyền, nhưng ai nghĩ đến nó đã quay đầu bỏ chạy mất, không chút khí thế của bá chủ đại dương gì cả.
Điều này làm cho Giang Khương thất vọng vô cùng. Nếu không, lát nữa hắn đã có thể vác một con cá mập về, nở mày nở mặt với Tiểu Bảo một phen.
Nhưng lúc này, Giang Khương cũng không có ý định đuổi theo con cá mập. Bởi vì người kia đang bị thương không nhẹ, cần cứu mạng trước. Dù sao cái mạng này vẫn còn đáng tin hơn con cá mập trắng một chút.
Giang Khương gạt tay, nhanh chóng xua tan máu trong nước, lộ ra hình dáng của người trước mặt.
Lúc này người kia cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của Giang Khương. Sau khi nhìn thấy, người kia sửng sốt một chút, ánh mắt liền hiện lên sự vui mừng.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên và mừng rỡ trong mắt đối phương, cũng không phải bất ngờ vì được cứu mà rõ ràng sau khi nhìn thấy hắn thì sững sờ. Hắn nhìn kỹ mắt của đối phương, phát giác mắt người kia giống như người phương đông.
Nhìn biểu hiện kinh ngạc của đối phương, chắc hẳn là có quen hắn. Nghĩ lại hai năm trước hắn khá nổi tiếng ở Hoa Hạ, việc đối phương nhận ra hắn cũng không ngoài ý muốn. Xem ra hắn đã cứu một người Hoa.
Nếu là người Hoa, Giang Khương cũng không dám chậm trễ, liền chỉ ngón tay lên trên, ý bảo đối phương bơi lên cùng với hắn.
Nhưng người kia đột nhiên giơ tay chào theo kiểu quân đội một cái, rõ ràng là tiêu chuẩn quân đội Hoa Hạ.
Nhìn động tác của đối phương, Giang Khương ngẩn người. Lúc này tự dưng lại chào hắn? Chẳng lẽ đối phương là quân nhân Hoa Hạ?
Thấy động tác này, Giang Khương cũng không dám thờ ơ, liền ưỡn ngực, lập tức giơ tay chào lại.
Nhìn Giang Khương chào lại, ánh mắt đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc và thả lỏng. Xem ra suy nghĩ của Giang Khương là đúng, đối phương muốn xác nhận hắn có phải là Giang Khương hay không.
Người kia nhanh chóng tháo sợi dây chuyền và chiếc usb từ trên cổ mình xuống, nhét vào tay Giang Khương, sau đó làm ra mấy động tác, chỉ vào chiếc usb trong tay Giang Khương.
- Nguy hiểm, rời đi. Quan trọng, mang đi.
Giang Khương ngẩn người, người kia lại cố gắng bơi theo một hướng khác, đồng thời vẫy tay ý bảo Giang Khương rời đi.
Thấy biểu hiện nóng lòng của đối phương, Giang Khương thở dài, sau đó đi theo kéo đối phương lại, tỏ ý đối phương đi cùng với hắn.
Thấy Giang Khương kéo mình lại, người kia có chút nóng nảy đẩy tay Giang Khương ra, ý bảo hắn mau chóng rời đi.
Trong lúc hai người đang giằng co, đột nhiên Giang Khương vung tay lên, móc từ sau lưng hai cây súng.
Nhìn thấy hai cây súng, sắc mặt người kia liền thay đổi, quay đầu nhìn thấy cách đó không xa đang có ba bốn người đang bơi về phía mình.
Nhìn thấy mấy người đó, người kia vội vàng đẩy Giang Khương đi, nhưng y vừa mới đẩy người kia hai cái liền sửng sốt, bởi vì y thấy Giang Khương vung tay lên.
Nhìn viên đạn vạch phá làn nước, lao nhanh về phía trước, người kia không khỏi ngẩn người, cho đến khi nhìn thấy hai viên đạn chuẩn xác bắn trúng hai người kia, phụt ra hai dòng máu, y mới xoay đầu lại nhìn Giang Khương. Giang Khương có phải là người hay không? Ở dưới nước không cần ngắm cũng có thể bắn chính xác đến như vậy.
Đám người kia, sau khi bị Giang Khương bắn gục hai người, hai người còn lại theo bản năng bóp cò súng trong tay, hai viên đạn một lần nữa bắn tới Giang Khương.
Kết quả không cần nói cũng biết, Giang Khương lại vung tay lên, tốc độ bắn còn nhanh hơn lúc trước.
Sau đó lại là hai dòng máu văng ra. Bốn người ngửa người trong nước.
Người bên cạnh Giang Khương mở to mắt, lẳng lặng nhìn bốn người, không, bốn thi thể mới đúng, phải một lát sau mới hồi phục lại tinh thần.
Nhờ có sự giúp sức của Giang Khương, vất vả lắm mới trồi lên được mặt nước, người nọ kéo mắt kính xuống, khạc ra hai cái, hít sâu hai cái, lúc này mới nhìn thấy rõ chiếc du thuyền sang trọng đang đậu cách đó không xa.
Giang Khương nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, chiếc du thuyền chậm rãi lái sang bên này. Bên trên nhảy xuống hai người, còn vứt thêm một cái thang dây, cẩn thận đưa Giang Khương và người kia lên thuyền.
Sau khi người kia được kéo lên boong thuyền, lập tức có người mang đến một thùng cấp cứu, cắt bỏ bộ đồ lặn của y, bắt đầu xử lý vết thương trên đùi.
Giang Khương cầm lấy chiếc khăn lông Eve đưa sang, nhẹ nhàng lau người, nhìn Diêu Nhất Minh bên cạnh, trầm giọng nói:
- Tăng tốc quay về điểm xuất phát.
- Vâng.
Thấy sắc mặt ngưng trọng của Giang Khương, Diêu Nhất Minh lập tức cầm điện thoại vô tuyến, nói:
- Dùng tốc độ nhanh nhất trở về điểm xuất phát.
Mệnh lệnh đưa xuống, chiếc du thuyền khởi động động cơ, đổi hướng tăng tốc chạy về phía bờ biển.
Sau khi lau khô người, Giang Khương bước đến bên cạnh người kia, hỏi:
- Tình huống thế nào rồi?
- Thường ủy Giang, viên đạn đã được lấy ra, không chạm đến động mạch chủ, nhưng tổn thương hai động mạch nhỏ. Bây giờ đã tạm thời cầm máu, nhưng phải tiến hành giải phẫu.
Người phụ trách khám bệnh vội vàng đáp.
- Ừm.
Giang Khương gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh người kia, nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt của y, mỉm cười một tiếng rồi đưa tay giao lại sợi dây chuyền và usb cho y, nói:
- Được rồi, anh hãy cầm lại cái này đi, sau đó tự mình nộp lên.
Nhìn gương mặt mỉm cười của Giang Khương, người kia liền gật đầu, nói:
- Cảm ơn cậu, nhưng xin hãy rời khỏi đây đi. Cách đây hai hải lý, đối phương có một cái tàu lặn. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu.
- Yên tâm đi, nếu tôi đã cứu anh, nhất định sẽ không để anh xảy ra vấn đề.
Giang Khương khẽ cười nói:
- Đúng rồi, anh tên gì? Nếu không tiện thì danh hiệu cũng được, để tiện cho tôi xưng hô.
- Tôi tên Thiết Quân. Cậu có thể gọi tôi như vậy.
Gương mặt người kia lộ ra nụ cười khổ, cố gắng đưa lại cái usb cho Giang Khương, nói:
- Nếu như có thể, xin cậu hãy giúp giữ giùm tôi cái này. Sau đó giao lại cho cục 3. Bọn họ sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho tôi đâu.
- Tôi có trở về hay không cũng không quan trọng, nhưng xin cậu hãy giúp tôi mang nó về nước.
Nhìn bàn tay run rẩy và cái usb, Giang Khương cười một tiếng rồi nhận lấy, nói:
- Được rồi, để tôi tạm giữ giùm anh. Yên tâm đi, du thuyền của chúng ta rất nhanh có thể cập bờ. Bây giờ tôi sẽ bảo chuẩn bị trực thăng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mấy tiếng nữa chúng ta có thể rời khỏi nơi này.
- Không dễ dàng đâu. Thực lực đối phương rất mạnh. Nếu tôi không thoát đi bằng đường biển, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương đuổi theo.
Thiết Quân cười khổ, nói:
- Xin cậu hãy chú ý. Bây giờ tôi khuyên cậu nên để tôi đi đi. Chỉ cần đối phương không chú ý đến cậu, cậu mới có thể an toàn đem thứ này trở về. Còn không, tôi sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của cậu mất.
- Được rồi, đừng lo lắng nữa, trước cứ nghỉ ngơi thật khỏe. Trong vòng một tiếng nữa chúng ta có thể cập bờ. Tôi sẽ hộ tống anh an toàn trở về.
Dứt lời, Giang Khương gật đầu với người bên cạnh. Nhìn Thiết Quân được đưa vào khoang thuyền, lúc này mới quay sang nói với Diêu Nhất Minh:
- Bảo trực thăng chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời tiến hành dịch dung. Thông báo cho ban Ngoại giao và Hậu cần, bảo bọn họ chuẩn bị giấy chứng nhận, đồng thời liên lạc với phòng làm việc chính phủ. An bài xong công việc, chúng ta tùy thời có thể dùng thân phận nhân viên ngoại giao của đại sứ quán, nhằm bảo đảm tính an toàn và tư mật, để anh ấy có thể bình an về nước.
Nghe Giang Khương nói, Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước nhanh vào khoang thuyền. Y phải đến phòng điều khiển, tiến hành liên lạc với một số nơi.
Đối mặt với tình huống trước mắt, ngay cả Giang Khương cũng coi trọng như vậy, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất, chứ đừng nói chi còn có đám người Tuyên Tử Nguyệt và Tiểu Bảo, lại càng không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì.