- Bí thư, tin tức gần đây nhất về cái tên Dương Bảo Cường này là đến từ Thượng tá Giang Khương. Thượng tá Giang Khương gọi Dương Bảo Cường là huynh đệ của cậu ấy. Tiểu Bảo mà Giang Khương nhận làm con nuôi chính là con trai của Dương Bảo Cường.
Nghe thư ký hồi báo, lão nhân có chút cứng đờ, theo tiềm thức cúi đầu nhìn cái tên trong danh sách cùng với thời gian trong bản báo cáo, trong đầu nhanh chóng phác thảo từng đầu mối một, sau đó nhanh chóng tổ hợp lại cùng với nhau.
- Trước khi Giang Khương mất tích ở Nepal chỉ là một học sinh bình thường. Hai năm sau đột nhiên xuất hiện ở quê nhà, vừa lúc Cô Lang bị diệt khẩu. Trong hai năm ngắn ngủi đó đã biến hóa nhiều như thế, chẳng lẽ...
Lão nhân lẳng lặng nhìn báo cáo trong tay, dường như đã có được lời giải thích.
Phụ trách kế hoạch Cô Lang chính là Trương Minh Bác và cấp dưới của ông ta, Trưởng phòng Hồ.
Đặt bản báo cáo xuống, tâm trạng lão nhân có chút trầm trọng, nhưng lại thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất ông cũng đã biết Giang Khương làm không sai, nhưng nguyên nhân Giang Khương thực hiện điều này không phải là do Thiên Y Viện sai làm. Điều này làm cho tâm trạng lão nhân có chút mâu thuẫn.
Ám sát chủ quản một quân khu là một chuyện rất nghiêm trọng, lão nhân không cách nào không truy cứu. Nhưng Giang Khương thân là thành viên của Thiên Y Viện, lại làm cho lão nhân cực kỳ kiêng kỵ. Đương nhiên, quan trọng nhất là Giang Khương là mối dây liên kết mật thiết Bắc Kinh với Thiên Y Viện. Lão nhân đúng là rối rắm về vấn đề này.
Sau đó, ông lại nhìn qua văn kiện một lần, chú ý đến một vấn đề. Căn cứ vào báo cáo biểu hiện, sau khi tiến hành diệt khẩu đội ngũ Cô Lang, cũng không lấy được thứ mà họ muốn.
- Đồ vật kia rốt cuộc là gì?
Lão nhân cau mày. Một thứ có thể khiến cho Trương Minh Bác coi trọng, thậm chí còn phải rất nhiều binh lính tinh nhuệ, không tiếc vi phạm quân kỷ, từ Nepal chạy đến Pháp, Mỹ, Đông Phi...Rốt cuộc là cái gì đã khiến cho ông ta phải mạo hiểm như thế?
Lão nhân tựa lưng vào ghế bành, hai mắt nhắm lại, lẳng lặng tự hỏi, sau đó mới chậm rãi mở mắt, cầm điện thoại gọi cho một người:
- Thông báo cho tổ điều tra Tây Bắc, tiến thêm một bước điều tra toàn diện, sau đó báo cáo lại với tôi.
Cúp điện thoại, gương mặt lão nhân hiện lên sự uể oải, gọi thư ký vào, nói:
- Phân phó xuống bên dưới, cẩn thận chú ý hành động của Thượng tá Giang Khương.
- Vâng.
- Dương ca, vừa nhận được tin tức, Giang Khương đã đổi điểm lấy hai loại dược liệu thượng phẩm.
Một y sĩ mang huy hiệu y sĩ thực tập còn trẻ tiếp cận Liêu Dương đang xem điểm tích lũy của mình.
- Hai loại dược liệu thượng phẩm?
Liêu Dương có chút sửng sốt.
Sau đó hừ lạnh:
- Ỷ có 1500 điểm tích lũy thì tiêu xài hoang phí. Tưởng rằng lần sau còn may mắn như vậy sao? Cũng không biết điểm tích lũy kiếm khó như thế nào? Sau này hắn sẽ phải hối hận.
- Đúng vậy, người này vừa mới nhặt được chút may mắn thì đã hất đầu lên, cứ tưởng rằng điểm tích lũy là hoa sao? Đem đi đổi dược liệu tu luyện, chi bằng đổi lấy một số tư liệu cao cấp, ra bên ngoài còn có chỗ dùng. Cứ tưởng mình là cao thủ ngoại viện, mà không biết rằng thực lực chuyên nghiệp so với thực lực tu luyện quan trọng gấp vô số lần.
Gã thanh niên kia hùa theo.
- Kẻ ngoại đạo thì cũng chỉ là kẻ ngoại đạo.
Nói đến đây, Liêu Dương cười lạnh, hạ thấp giọng:
- Đoán chừng sư phụ của hắn cũng bị hắn dọa sợ. Sợ rằng chính bản thân hắn cao lắm cũng chỉ tu đến địa giai tam phẩm, cho nên mới đem điểm tích lũy đổi lấu mấy dược liệu ngu xuẩn.
- Các người đang nói gì đấy?
Trong lúc hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, đằng sau vang lên một thanh âm thanh thúy.
Liêu Dương quay đầu lại nhìn, liền mỉm cười:
- Mã Tiểu Duệ, cô về từ lúc nào vậy?
- Gọi tôi là Mã Duệ Hoằng.
Mã Tiểu Duệ nhăn mũi, hừ lạnh nói:
- Các người vừa mới nói cái gì?
Liêu Dương nhún vai:
- Còn không phải đang nói đến Giang Khương sao?
- Giang Khương?
Mã Tiểu Duệ ngạc nhiên:
- Anh ta lại làm sao vậy?
- Hắn ta vừa dùng một ngàn điểm đổi lấy dược liệu.
Liêu Dương nói.
- Cái gì? Lấy một ngàn điểm đổi lấy dược liệu?
Mã Tiểu Duệ sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói;
- Anh ta đổi dược liệu gì mà cần đến nhiều điểm như vậy?
- Tôi nghe nói là một Hồng Vân Quả và một phần Linh Tuyền Nhũ, còn có một số dược liệu trung phẩm.
Gã thanh niên nghiêm mặt cười nói.
- Hồng Vân Quả và Linh Tuyền Nhũ? Anh ấy đổi mấy cái thứ này? Nhiều như vậy sao?
Mã Tiểu Duệ kinh hô lên:
- Chẳng lẽ anh ta định tiếp tục gia tăng thực lực tu luyện?
- Người này điên rồi sao? Thực lực của anh ta đã đến gần Địa giai đỉnh phong, bây giờ lại đi đổi dược liệu, chẳng lẽ anh ta muốn trong vòng mấy năm đột phá Thiên giai sao?
Mã Tiểu Duệ ôm trán, cảm thấy có chút đau đầu. Chẳng lẽ người này cuồng tu luyện? Nào có chuyện người của nội viện không lo đi tăng cường năng lực chuyên môn của mình mà lại đi tu luyện, mà cũng chẳng phải người ngoại viện nữa chứ?
Giang Khương ngồi trước máy tính, đối diện là chương cuối cùng của gien di truyền học, đột nhiên nghe tiếng chuông cửa.
Giang Khương không muốn đứng dậy. Bây giờ quấy rầy hắn học tập, quả thật rất khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy xoay người bước ra phòng khách. Sau khi mở cửa, liền nhìn thấy Mã Tiểu Duệ đứng ngoài cửa.
Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Giang Khương, Mã Tiểu Duệ đã nói:
- Như thế nào? Nhìn thấy tôi thì mất hứng?
- Nào có, làm gì có chuyện đó chứ?
Nhìn gương mặt xinh xắn lộ ra vẻ nghịch ngợm của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương mỉm cười nói:
- Được rồi, lần trước thật xin lỗi, chưa kịp nói gì với cô thì đã trở về trước rồi.
- Không sao. Anh có thể bình yên trở về là tốt rồi.
Mã Tiểu Duệ phất tay, sau đó nói:
- Cũng may anh đi kịp thời. Ngày hôm sau sau khi tôi rời đi, liền bị người bên quân đội tra xét mấy lần.
Giang Khương gật đầu. Hắn biết cho nên mới không ở lại, trực tiếp ngồi trên chiếc xe hàng lớn suốt đêm chuồn đi.
- Không định mời tôi vào ngồi sao?
Nhìn Giang Khương đứng ở cửa, khóe miệng Mã Tiểu Duệ nhếch lên.
- A, mời vào, mời vào.
Giang Khương mỉm cười mời Mã Tiểu Duệ tiến vào, sau đó từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon Coke, ném một lon cho Mã Tiểu Duệ.
Đưa tay tiếp lấy lon Coke, Mã Tiểu Duệ cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, ngửa đầu uống một hớp.
Giang Khương cũng ngửa đầu uống một hớp lớn, cảm giác chất lỏng lành lạnh trôi qua yết hầu, không nhịn được thở hắt ra sảng khoái.
- Anh dùng một ngàn điểm để đổi dược liệu?
Mã Tiểu Duệ cầm lon nước trong tay, cau mày hỏi Giang Khương.
Giang Khương gật đầu đáp:
- Đúng.
Thấy Giang Khương gật đầu, Mã Tiểu Duệ không nhịn được nói:
- Anh điên rồi sao? Anh có biết điểm tích lũy rất khó kiếm không? Một ngàn điểm đủ để cho anh đổi lấy hai ba loại tư liệu kỹ thuật đặc biệt. Tại sao lại đem đi đổi dược liệu chứ?
- Đan dược dùng để tu luyện của tôi không nhiều. Nếu như muốn tiếp tục tăng tốc tu luyện, nhất định phải đổi lấy dược liệu để luyện chế. Có điểm thì đương nhiên là đi đổi rồi.
Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ bằng ánh mắt cổ quái, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Cái gì là kỹ thuật đặc biệt? Bây giờ y học cơ sở hắn còn chưa học hết, đi đổi mấy thứ đó làm gì? Lại nói tiếp, thực lực của hắn bây giờ đủ để ứng phó với nhiều loại bệnh, tạm thời không cần phải tăng cường thêm.
- Đan dược tu luyện không nhiều?
Mã Tiểu Duệ lẳng lặng nhìn Giang Khương:
- Anh dùng đan dược gì để tu luyện nội khí? Tại sao lại cần dược liệu thượng phẩm để luyện chế?
- Hồng Vân Đan.
Giang Khương tùy ý cười nói:
- Nhưng lần này tôi đã thay đổi thành dược liệu Vân Tuyền Đan.
- Hồng Vân Đan?
Mã Tiểu Duệ ngẩn người, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ đan dược này có thành phần gì.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Mã Tiểu Duệ, Giang Khương mỉm cười. Hắn biết Mã Tiểu Duệ không nhớ rõ, lập tức cười nói:
- Dược liệu chủ yếu là Hồng Vân Quả và Sơn Tham hai ba trăm năm.
- Cái gì?
Mã Tiểu Duệ hét lên.