Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Rốt cuộc trong tổ bảy người có mấy người là thân thích của cậu hả?

Sau khi cúp điện thoại, Phó thủ tướng Tề ngây ra. Lúc này ông muốn ôm bắp đùi của một người nào đó mà rống lên một câu.

Vốn đang hăng hái bừng bừng cáo trạng Giang Khương, lấy tội danh lơ là nhiệm vụ giống như Nghiêm Quốc Hùng gán cho hắn, ít nhất cũng phải kéo hắn ra khỏi cái chức Phó tổ trưởng thường vụ. Kết quả không ngờ lại như thế, lại gánh thêm trách nhiệm bảo mẫu. Điều này làm cho Phó thủ tướng Tề có cảm giác bi thương.

Ý tứ của Phó thủ tướng Trương rất rõ ràng. Mặc kệ Giang Khương làm thế nào, chỉ cần không thái quá, lão Tề ông phải giúp đỡ một bên. Người ta còn trẻ không hiểu chuyện, anh gánh nhiều hơn một chút, ngàn vạn lần không được để xảy ra vấn đề.

Phó thủ tướng Tề cảm giác Giang Khương giống như một người đến từ đảng Thái Tử. Vạn nhất xảy ra vấn đề, sẽ có một hai bô lão đến giải quyết.

Phó thủ tướng Tề không phải người ngu. Từ lời nói của Phó thủ tướng Trương, ông có thể nghe ra được nhiều thứ. Phó thủ tướng Trương nói như vậy với ông, hẳn tổ bảy người phía sau Giang Khương không chỉ có một người mà ít nhất là mấy người.

Nhưng tổ bảy người tổng cộng cũng chỉ có bảy người. Nếu có mấy người đứng đằng sau hắn, quả thật sẽ hù Phó thủ tướng Tề đái ra quần mất.

Khó trách ông đường đường là một Phó thủ tướng nhưng lại được trao cho cái chức Phó tổ trưởng tầm thường.

- Tại sao mình lại xui xẻo dính vào mấy chuyện như thế này nhỉ?

Phó thủ tướng Tề cảm thấy rất buồn bực nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu cấp trên đã giao xuống như thế, ông đành phải tiếp nhận thôi.

Sự việc xui xẻo trước mắt cũng chỉ có một mình ông gánh.

Đập mạnh xấp văn kiện xuống bàn, Phó thủ tướng Tề buồn bực đứng dậy, cùng thư ký ra ngoài đốc thúc công việc. Vạn nhất xảy ra vấn đề, người chịu trách nhiệm chính là ông.

Lời đồn một khi phát ra, muốn đè xuống cũng không dễ dàng gì. Phó thủ tướng Tề tự mình tọa trấn, nhưng tình huống mà các khoa bệnh viện Ba quân chủng hồi báo

lại không được lạc quan. Đại đa số bác sĩ đã giải thích rất rõ, nhưng bệnh nhân chính là chim sợ cành cong, không dễ dàng tin tưởng.

Hơn nữa, những lời đồn lén lút truyền ra ngoài càng lúc càng nhiều, dần dần trong thành phố Bắc Kinh đã bắt đầu xuất hiện một số tin tức như vậy. Điều này làm cho Phó thủ tướng Tề vừa giận vừa sợ, nhưng lại có chút không thể tránh được. Bây giờ mà có lên tivi bác bỏ tin đồn cũng không ai dám.

Vạn nhất không khống chế được, giống như sự kiện dịch Sars năm đó tuôn ra ngoài, kết quả sẽ chết rất bi thảm.

Người vốn gánh trách nhiệm nặng nhất là Giang Khương lại đang ngủ rất ngon. Cơ thể của hắn đang tiến hành tự chữa trị. Bởi vì thúc giục năng lượng quá nhiều để tìm biện pháp, hắn đã mạnh mẽ hút hết năng lượng vào cơ thể, khiến cho kinh mạch toàn thân bị thương.

Nhưng cũng may kinh mạch của Giang Khương trong vòng hai năm qua đã được cường hóa, có thể chống đỡ được, thậm chí còn có thể châm cứu cho Tiểu Bảo.

Lúc này, năng lượng xung quanh hắn vẫn đang được chậm rãi hút vào cơ thể, dung nhập kinh mạch, cuối cùng dung nhập vào năng lượng bên trong khí hải, trợ giúp hắn khôi phục tiêu hao.

Mặc dù chữa trị kinh mạch khá chậm, nhưng có hơn hai tiếng, hơn nữa Đường y sư đã cho Giang Khương dùng Hồi Thiên Châu, cũng đủ làm cho hắn khôi phục được sáu bảy phần.

- Tiểu Lý, bên phía cậu như thế nào rồi? Phải tranh thủ thời gian.

Đường y sư nhìn báo cáo trong tay, rồi thúc giục một vị y sĩ đeo kính hiển vi ngồi đằng trước.

Vị y sĩ Lý kia vội vàng trả lời:

- Chủ nhiệm yên tâm đi, trong vòng mười lăm phút nữa sẽ có kết quả.

- Được.

Đường y sư hài lòng gật đầu, sau đó nhìn vị y sĩ đang điều phối thuốc, nói:

- Trương Du, thuốc sắp xong chưa?

- Trong vòng hai mươi phút nữa sẽ hoàn thành.

Y sĩ Trương Du rất nhanh cắm mấy cái ống nghiệm vào mấy chiếc máy khác nhau, cũng không quay đầu lại, đáp.

- Mọi người nắm chắc trình tự, không được xảy ra vấn đề. Tôi đã cam đoan với tên tiểu tử kia trong vòng hơn hai tiếng nữa sẽ điều chế được thuốc. Các người đừng làm tôi mất thể diện.

Trước mặt cấp dưới của mình, Đường y sư cũng không nghiêm túc như bên ngoài.

- Chủ nhiệm, ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Mấy vị y sĩ cũng ý chí dâng trào mà trả lời. Hôm nay bọn họ cũng bị một đả kích lớn. Đường đường là phòng nghiên cứu dịch bệnh, thiếu chút nữa đã nghiên cứu thất bại. Nếu truyền ra ngoài, mặc dù không bị xử phạt, nhưng sẽ bị những chỗ khác chê cười.

Cũng may vị y sĩ Giang kia to gan, nửa đường kéo mọi người lại. Tính ra cũng là thiếu người đó một phần nhân tình. Mọi người tất nhiên là phải cố gắng, nhanh chóng điều chế ra thuốc điều trị.

- Tôi hy vọng sau hai mươi phút nữa sẽ có thành phẩm.

Nhìn mọi người, Đường y sư hài lòng gật đầu. Đối với cấp dưới của mình, ông hoàn toàn yên tâm. Hơn nữa Miêu Thiên Nhất đã chết, tất sẽ không có khả năng xảy ra vấn đề.

Sau mười lăm phút, vị y sĩ Lý lên tiếng hồi báo:

- Kết quả của mẫu số 3 là tốt nhất, hiệu suất ức chế đạt đến 88%.

Nghe y sĩ Lý trả lời, Đường y sư hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nhìn Trương Du.

Trương Du là một nữ y sĩ khoảng ba bốn ba lăm tuổi, nghe y sĩ Lý hồi báo, liền dừng lại việc phối thuốc, toàn lực tập trung vào mẫu số 3.

Khoảng ba bốn phút sau, y sĩ Trương Du đã đem một cái hộp được niêm phong kỹ càng đưa đến trước mặt Đường y sư:

- Thuốc ức chế virus mẫu số 3, tổng cộng có mười viên đã hoàn thành.

Nhìn cái hộp được phong kín, Đường y sư gật đầu, sau đó cầm lấy cái hộp bước ra ngoài. Bây giờ còn cách hai tiếng khoảng mười phút nữa, ông nhất định phải thực hiện lời hứa đưa thuốc đến tận tay Giang Khương.

Đương nhiên, lần này ông cũng không vội trở về. Ông phải tận mắt nhìn thấy thuốc phát huy tác dụng đối với Tiểu Bảo mới được. Mặc dù lần này hẳn sẽ không có khả năng xảy ra vấn đề, nhưng Đường y sư tình nguyện ở lại thêm vài tiếng, xác định mọi việc ổn định mới có thể ra về.

Khi Đường y sư bước ra khỏi thang máy, rất nhanh bước về phòng cách ly, ánh mắt Giang Khương nhẹ nhàng động đậy. Tiếng bước chân của Đường y sư tiến vào phòng khử trùng vọng đến, ánh mắt Giang Khương càng động đậy nhiều hơn.

Đối với tiếng bước chân của Đường y sư, Giang Khương tương đối mẫn cảm. Mặc dù đang được chữa trị và hôn mê, nhưng khi tiếng bước chân của Đường y sư tiến lên lầu, Giang Khương đã cảm giác được.

Khi Đường y sư bước ra khỏi phòng khử trùng tiến vào phòng cách ly, hai mắt Giang Khương mở bừng ra.

- Đường y sư, thế nào rồi?

Giang Khương ngồi bật dậy, khiến cho đám người Lâm Ngọc Tường giật mình. Giang Khương còn đang ngủ rất say, tại sao Đường y sư vừa mới tiến vào đã tỉnh lại?

- Haha, cũng may là không làm nhục sứ mệnh.

Đưa ra hộp thuốc, sắc mặt Đường y sư cũng tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa càng thêm coi trọng Giang Khương vài phần, không hề xem Giang Khương ngang hàng với các y sĩ cấp thấp khác.

Nghe được lời này, nhìn cái hộp trong tay Đường y sư, gương mặt Giang Khương hiện lên nụ cười. Tuy đã sớm xác định sẽ không xảy ra vấn đề, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy viên thuốc, lúc này hắn mới thật sự yên lòng.

- Viên Dũng, mau, mau.

Tiếp nhận hộp thuốc trong tay Đường y sư, ngay cả lời cảm ơn cũng chưa kịp nói, Giang Khương đã vội vàng đưa thuốc cho Viên Dũng.

Nhìn biểu hiện nôn nóng của Giang Khương, Đường y sư mỉm cười, cũng không chấp nhất.

Khi Viên Dũng pha thuốc vào trong nước, sau đó tiêm vào người Tiểu Bảo, Giang Khương cũng bước lên, nhìn ngân châm trên người cậu bé, sau đó nhẹ nhàng rút ra.

Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng đang nghiên cứu ngân châm, lúc này đang mở to mắt nhìn những vị trí mà Giang Khương rút ngân châm ra.

Là y sĩ của Thiên Y Viện, bọn họ biết rất rõ Giang Khương rút châm ra là có ý gì. Bây giờ Tiểu Bảo đang ở trong trạng thái chết giả, huyết mạch lưu động toàn thân cực kỳ chậm. Nếu muốn thuốc phát huy nhanh tác dụng, tất nhiên là phải đánh thức Tiểu Bảo từ trạng thái chết giả. Ít nhất cũng phải làm cho huyết mạch tăng tốc lưu động lên mấy lần mới được.

Những vị trí châm cứu đều là những huyệt vị quan trọng, thủ pháp châm cứu rất đáng cho bọn họ học hỏi.

Nhìn động tác của Giang Khương, không chỉ có Lâm Ngọc Tường và Trương Ngọc Phượng, ngay cả Đường y sư cũng nhìn chằm chằm. Đối với thủ pháp thi châm của Giang Khương, chỉ sợ ngay cả La y sư cũng cảm thấy hứng thú, huống chi là bọn họ.

Giang Khương vừa mới rút châm ra, cảm giác nhịp tim của Tiểu Bảo đập nhanh hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại trên bàn liền vang lên.

Viên Dũng bước đến tiếp điện thoại, khó có được giọng nói khách khí, sau đó quay sang nói với Giang Khương:

- Y sĩ Giang, Thủ tướng Dương có việc gấp tìm anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK