Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thiên phú Huyết mạch Thông mẫn chi tâm khởi động.

Chân mày Giang Khương càng cau chặt, trong đầu suy nghĩ đến những điểm nhỏ, cùng với cách bố trí nhân viên. Trong lúc đầu đang hỗn loạn, một tin tức hiện lên.

Khi tin tức này xuất hiện, suy nghĩ hỗn loạn của Giang Khương bỗng nhiên thanh tỉnh. Những mấu chốt không thể thấy được trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng.

Dưới tác dụng của Thông mẫn chi tâm, toàn bộ kế hoạch mà Giang Khương xây dựng đã hoàn thành. Hắn cẩn thận thôi diễn lại một lần, khi đó mới hài lòng mở mắt ra.

Đọc được một tin tức nhắc nhở khác, trong lòng hắn lại quặn đau. Vất vả lắm mới tích cóp được một chút năng lượng, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã tiêu hao hai phần ba. Lát nữa hẳn sẽ tiêu hao không ít nữa.

Nhưng bây giờ chỉ có thể âm thầm thở dài. Làm như vậy xem như là trả công hắn dùng đan dược “bán thành đan” lúc trước đi.

La Thiên Minh và Dư Trung Tấn nhìn Giang Khương mở mắt ra, thấy ánh mắt vừa vui mừng vừa đau lòng của hắn, trong lòng cảm thấy kinh nghi, không biết rốt cuộc Giang Khương đang suy nghĩ chuyện gì.

Giang Khương ngược lại không biết hai người kia đang nghi ngờ hắn, lập tức nói:

- Chủ nhiệm Dư, ngài hãy triệu tập bốn vị Thiên giai thực lực mạnh một chút chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời an bài hai ba người sử dụng đạn khói mở dương công lần thứ nhất.

- Cậu định…

Nghe Giang Khương nói, ánh mắt Dư Trung Tấn sáng lên, vội vàng hỏi.

La Thiên Minh và một số cao thủ ngoại viện vây quanh, chờ Giang Khương an bài tấn công như thế nào.

Chẳng qua mọi người nghe Giang Khương giải thích xong, sắc mặt hơi biến đổi, mặt đầy kinh ngạc nhìn Giang Khương.

- Được không chứ? Quá nguy hiểm đi. Hơn nữa dường như không quá có thể. Nếu không để tôi đi cho?

Sắc mặt Dư Trung Tấn biến đổi, không ngừng lắc đầu.

La Thiên Minh cũng lắc đầu liên tục:

- Không được, như vậy không thể được. Giang Khương, bây giờ con là Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ. Nếu con cũng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Thiên Y Viện ta phải làm như thế nào? Đây tuyệt đối không thể nào.

Nhìn hai người liên tục lắc đầu phản đối, Giang Khương nói:

- Chuyện này chỉ có con mới làm được thôi. Chủ nhiệm Dư, ngài đừng tranh nữa.

Thấy Giang Khương vẫn kiên trì như vậy, Dư Trung Tấn liền cự tuyệt:

- Không được, kế hoạch này quá hung hiểm. Hơn nữa tình huống bên trong còn chưa sáng tỏ, chỉ cần xảy ra một sai lầm nho nhỏ, thậm chí vận khí không tốt cũng sẽ xảy ra vấn đề. Hơn nữa tôi đã thử qua, trong nham động có đạn bắn bốn phía, cậu tuyệt đối không có biện pháp an toàn xông đến, không cần mạo hiểm như vậy. Tôi thấy hay là để tôi dẫn người tiến hành cường công, đợi chúng tôi chọc thủng một đường phòng thủ, cậu sẽ tiến hành đột kích.

- Nói sau, bây giờ cậu là tâm phúc của Thiên Y Viện, nhóm người Viện trưởng đang gặp nguy hiểm, cậu tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Tôi không thể để cậu mạo hiểm như vậy được.

Lúc này, Triệu Lâm cũng lên tiếng:

- Cậu yên tâm đi, để tôi dẫn đội cho. Tôi nhất định sẽ giúp cậu và Chủ nhiệm công phá phòng thủ của bọn họ. Chủ nhiệm Dư nói đúng, cậu tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.

- Hành động như vậy là trách nhiệm của ngoại viện.

Dư Trung Tấn lên tiếng.

- Bây giờ cậu là hy vọng của toàn viện. Chuyện này, ngoại viện chúng tôi tuyệt đối không đồng ý.

Nhìn mọi người lắc đầu liên tục, Giang Khương cau mày, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói:

- Dư Trung Tấn nghe lệnh.

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Dư Trung Tấn cứng đờ, không tự chủ được liền đứng nghiêm. Ngoại viện bên cạnh cũng im lặng, không dám nói bất kỳ lời nói nào.

- Tôi dùng thân phận Chủ tịch Hội đồng xử lý nguy cơ, ra lệnh cho ngài chuẩn bị thi hành nhiệm vụ.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Khương, ngực Dư Trung Tấn kịch liệt phập phồng, trầm giọng nói:

- Vâng, ngoại viện trên dưới sẽ kiên quyết thi hành mệnh lệnh của ngài.

Lúc này, ánh mắt của rất nhiều cao thủ ngoại viện đều đỏ lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng loạt thấp giọng nói:

- Trên dưới ngoại viện kiên quyết thi hành mệnh lệnh của ngài.

La Thiên Minh nhìn Giang Khương, sắc mặt biến ảo, rốt cuộc thở dài, đưa tay vỗ vai Giang Khương, nói:

- Con phải cẩn thận một chút. Bây giờ, trên dưới toàn viện đều trông cậy vào con, đừng nên miễn cưỡng, nhất định phải đảm bảo bình an trở về.

Giang Khương chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói:

- Sư phụ, người yên tâm đi. Có khi nào mà con làm chuyện mà không nắm chắc không?

Lúc này, ngay một đầu lối đi, mấy người mặc nhung trang đeo mặt nạ chống độc đang ẩn núp tại một số điểm, khống chế vững vàng toàn bộ cửa vào lối đi.

Hai người đứng trước nhất cầm một tấm khiên cao cỡ nửa thân người, tay cầm con dao găm hai thước, đứng cách cửa vào không xa. Cách bọn họ hai thước đằng sau có ba người. Một người cầm súng tự động đứng ở nơi kín đáo, nhìn chằm chằm vào cửa vào.

Lúc này, một người đột nhiên thấp giọng lên tiếng:

- Đội trưởng, có chuyện không ổn. Bên kia đã nửa tiếng rồi không có động tĩnh. Lần tấn công trước là một tiếng, tại sao bây giờ lại không có phản ứng?

- Cẩn thận một chút. Bọn họ không có từ bỏ đâu. Nhất định sẽ nghĩ biện pháp tấn công. Nói không chừng còn tấn công ngay bây giờ.

Người đứng chính giữa nói:

- Số 1, số 2, các người phải theo sát gắt gao. Một khi bọn họ bắt đầu tấn công, vạn nhất bọn họ xông vào, các người phải chuẩn bị phong tỏa kịp thời.

- Vâng.

Hai người nghiêm túc kêu lên.

- Đội trưởng, nhưng chúng ta cũng không nên quá khẩn trương. Theo lý ba người chúng ta vẫn có thể trấn thủ chặt chẽ trước cửa ra vào này. Bây giờ thêm số 1, số 2 nữa, cho dù đối phương là Thiên giai, cũng không thể tiến vào.

Người đứng trước nhất cười nói:

- Hơn nữa, bọn họ tấn công vào thì chúng ta cũng kịp thời rút lui. Chỉ cần đến chỗ khúc cua, bọn họ xem như công dã tràng.

Vị đội trưởng khẽ hừ một tiếng:

- Tuy là nói như vậy, nhưng cậu cũng nên biết bây giờ ở đây đang có Từ Khải Liễu, Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn của Thiên Y Viện. Cho dù Thiên Y Viện có mất hết mạng cũng phải tiến vào. Mặc dù anh em chúng ta không sợ, nhưng tổng vẫn phải cẩn thận một chút. Mạng là mạng của mình đấy.

- Vâng.

Nghe đối phương nói như vậy, người nọ không dám nói bất kỳ điều gì nữa, vội vàng kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK