- Draco, Portugo, lần này vất vả cho hai người rồi.
Sau khi xuống trực thăng, đưa Tiểu Bảo vẫn còn đang hưng phấn cho Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương tỉnh hồn lại, bày tỏ sự cảm ơn đối với hai đại Vu sư.
- Sứ giả đại nhân khách sáo quá rồi. Chỉ cần cậu thích, bộ lạc Vu sư chúng tôi trên dưới nguyện hỗ trợ.
Thấy sứ giả đại nhân hài lòng, hai người Draco cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khiêm tốn nói.
Nghe giọng nói khiêm tốn của hai người, chút ngượng ngùng trong lòng Giang Khương mới thoáng tiêu tan được một chút, sau đó thấy Diêu Nhất Minh đang vẫy tay với mình, lúc này mới gật đầu một cái, nói:
- Hai vị đại Vu sư vất vả rồi. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó đến Tổ linh điện gặp mặt đại tế tư.
- Vâng, cảm ơn sứ giả đại nhân. Bây giờ chúng tôi sẽ liên lạc với Đại tế tư. Nếu ngài ấy biết sứ giả đại nhân đến Tổ linh điện, nhất định sẽ rất vui.
Giang Khương bước đến, hỏi Diêu Nhất Minh:
- Chuyện gì?
- Trưởng ban, vừa rồi phòng làm việc của Hội Đồng Viện gọi điện thoại đến. Viện trưởng Từ yêu cầu anh khi gặp mặt Đại tế tư, cho bà gửi lời hỏi thăm sức khỏe, đồng thời mời Đại tế tư tranh thủ thời gian đến thăm Thiên Y Viện một chuyến.
Nghe xong, Giang Khương gật đầu. Hắn thật ra cũng đã nghĩ đến điều này. Với quan hệ giữa hắn và bộ lạc Vu sư, Từ Khải Liễu không thừa cơ hội kéo gần quan hệ với bộ lạc Vu sư thì mới là kỳ.
Khi đoàn xe chạy đến Tổ linh điện, tình huống long trọng lại khiến mọi người rúng động một phen. Từ chân núi đến Tổ linh điện, dọc trên đường đi, cứ cách mười thước lại có hai cận vệ của bộ lạc Vu sư canh gác hai bên. Khi còn cách Tổ linh điện một ngàn thước, đổi thành rất nhiều vu sư canh hai bên. Trước Tổ linh điện là Đại tế tư, mang theo sáu bảy Đại vu sư, còn có một đoàn Tổ linh tế tư ra đón.
Sự cung kính quá mức của bộ lạc Vu sư khiến mặt Giang Khương nóng lên. Tuy nói ngày thường hai đại Vu sư Draco ở Hoa Hạ cũng rất cung kính Giang Khương, nhưng mọi người gặp nhau nhiều, bất quá chỉ gật đầu một cái rồi thôi, cũng không quá để ý. Nhưng đây là trọng địa của bộ lạc Vu sư, nhìn thấy Đại tế tư của Tổ linh điện cùng với các võ sĩ bình thường của bộ lạc cũng cung kính Giang Khương như thế, đặc biệt là Đại tế tư, người ngang cấp với Viện trưởng Từ Khải Liễu. Lúc này mọi người mới thấy được Ủy viên Giang Khương oai phong như thế nào ở bộ lạc Vu sư.
Đặc biệt là Hầu tước Eve, sau khi nhìn thấy Giang Khương được hoan nghênh ở bộ lạc Vu sư như vậy, trong lòng lại càng rúng động, không nghĩ đến ở Hoa Hạ, Giang Khương chỉ dưới một người trên vạn người, ai biết được chạy đến Châu Phi, ngay cả Đại tế tư Tổ linh điện cũng cung kính với hắn như thế, oai phong còn cao hơn Hoa Hạ gấp mấy lần.
Đại tế tư Tổ linh tất nhiên cũng biết được trong đoàn người của sứ giả đại nhân còn có một Nghị viên hội đồng trưởng lão Huyết tộc, cũng nhân tiện bày tỏ sự hoan nghênh Hầu tước đến chơi.
Điều này làm cho Eve cảm thấy mình dính hào quang của Giang Khương không ít. Nên biết rằng, Huyết tộc hầu như không được hoan nghênh ở Châu Phi. So với Hoa Hạ cũng chỉ tốt hơn chút xíu. Lần trước hành động của Hội đồng trưởng lão nhắm vào Giang Khương đã bị bộ lạc Vu sư làm cho thất bại. Còn lần này, cô lại được Tổ linh đại tế tư hoan nghênh, thật sự cảm giác hoàn toàn khác nhau.
- Xem ra Hội đồng trưởng lão đã quá khinh thường Giang Khương rồi.
Eve thầm nhủ:
- Giang Khương không những có sức ảnh hưởng lớn ở Thiên Y Viện Hoa Hạ mà còn ở bộ lạc Vu sư. Xem ra, tình thế của hắn sau này không ai có thể cản nổi. Nhất định phải khuyên Hội đồng trưởng lão dừng lại bất cứ hành động nào gây bất lợi cho Giang Khương.
Khi mọi người bước vào Tổ linh điện, lại càng bị khí thế của Tổ linh điện một lần nữa làm cho rúng động. Lúc này, mọi người ngay cả chủ khách cũng không phân, chẳng qua chỗ ngồi của Giang Khương cao hơn một chút, Tổ linh đại tế tư và Eve ngồi một bên, những người còn lại phân thành hai bên ngồi xuống.
Sau khi khách khí một phen, Tổ linh đại tế tư bày tỏ lời chúc mừng sứ giả đại nhân đã trở thành Ủy viên thường vụ Hội Đồng Viện Thiên Y Viện, đồng thời hoan nghênh Hầu tước Eve đến tham quan. Còn Giang Khương thì chuyển lời mời của Viện trưởng Từ Khải Liễu của Thiên Y Viện đến Tổ linh đại tế tư.
Đối với lời mời của Viện trưởng Thiên Y Viện, Tổ linh đại tế tư vui vẻ tiếp nhận, bày tỏ vì tình hữu nghị của hai bên, sẽ tranh thủ thời gian thích hợp đến Hoa Hạ một chuyến.
Cuối cùng, bộ lạc Vu sư cử hành bữa tiệc chào đón sứ giả đại nhân đến.
Mặc dù phần lớn thức ăn của bộ lạc khá thô, nhưng trình độ trân quý không thua kém gì bữa cơm mà Giang Khương đã đặt ở Thiên Y Viện. Nguyên liệu nấu ăn đều tương đối hiếm có ở Châu Phi. Hơn nữa, trải qua tay nghề đặc biệt của đầu bếp, mùi vị phải nói là rất ngon.
Bữa tiệc này có thể nói là chủ khách đều vui. Đám người Eve và Tuyên Tử Nguyệt rốt cuộc cũng hưng phấn lên. Ở thảo nguyên mấy ngày, cũng chưa có cơ hội được tắm rửa đàng hoàng. Mọi người đã sớm có chút khó chịu. Bây giờ ở đây, mọi người cũng đã có cơ hội tắm rửa thoải mái.
Ngày hôm sau, Giang Khương và Tổ linh đại tế tư bí mật gặp nhau một lần nữa. Dưới sự thỉnh cầu của Tổ linh đại tế tư, hắn tiếp tục mang theo hai đại Vu sư Draco trở về Hoa Hạ.
Lúc này, đoàn xe quay trở về thành phố. Chiếc G650 đã chờ sẵn, một lần nữa chở đại gia đình Giang Khương đi.
Khi sắp rời khỏi đại thảo nguyên, Giang Khương vẫn cảm thấy có chút không nỡ. Ở đại thảo nguyên này, không có sự rối bời và huyên náo như nhân thế, rất có tác dụng trong việc nâng cao tu luyện. Nếu rời khỏi đây, chỉ sợ hiệu suất tu luyện sẽ giảm đi không ít.
Nhưng cũng không còn biện pháp nào. Người đi theo hắn cũng không còn kiên nhẫn ở đây nữa. Dựa theo hành trình, mọi người sẽ bay đến Machu Picchu, một khu du lịch ở Nam Mỹ, tìm kiếm dấu chân của người Inca.
Lúc này, trên đảo Thiên Minh, y sư Lý Nguyên Bân và cha con Giang Văn Ba đang ngồi với nhau.
- Thời gian cũng không còn nhiều, mau sớm thúc đẩy kế hoạch dò xét động Long Sơn Phong. Nếu như có thể, có thể hợp tác với Thiên Y Viện cũng được.
Y sư Lý Nguyên Bân nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Giang Văn Ba.
Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh nhìn nhau. Giang Văn Ba thoáng chần chừ một chút rồi nói:
- Sư phụ, động Long Sơn Phong là cấm địa của Thiên Y Viện. Tổ tiên từng có minh huấn, bất kỳ người nào cũng không được vào Long Sơn Phong. Chỉ sợ Thiên Y Viện sẽ không đồng ý.
- Hừ, không đồng ý? Chúng ta không phải đã có Giang Khương sao? Ngoài ra chúng ta phải nghĩ biện pháp, nhất định phải sớm mau chóng thúc đẩy chuyện này.
Ánh mắt Lý Nguyên Bân lóe lên sự lạnh lùng, khiến cho Giang Văn Ba cảm thấy không yên.
Ông lại do dự, sau đó hít một hơi rồi nói:
- Sư phụ, chúng ta vất vả lắm mới ra khỏi động Long Sơn Phong, có cần phải quay trở lại không? Tuy trong đó có rất nhiều linh dược không thể tìm được bên ngoài, nhưng nguy hiểm bên trong cũng quá kinh khủng. Một khi mở ra, ảnh hưởng đến nhân thế, coi như cái mất nhiều hơn cái được.
- Sao?
Nghe Giang Văn Ba nói, Lý Nguyên Bân cau mày, có vẻ không vui:
- Làm sao? Con không muốn tuân theo ý kiến của ta?
- Không phải, thưa sư phụ. Con chẳng qua chỉ hy vọng người suy tính lại kỹ một chút mà thôi. Dù sao dò xét động Long Sơn Phong, quả thật không tầm thường.
Giang Văn Ba thành khẩn nói.
- Hừ, ý ta đã quyết, đừng nói nhiều.
Lý Nguyên Bân nói.