Luân Đôn, trong một đại giáo đường, có một vị Hồng y đại giáo chủ đại nhân lúc này đang cau mày nghe Cha xứ thánh đường cao cấp báo cáo.
- Chủ tịch nghị viện Huyết tộc đến Luân Đôn?
Trên gương mặt già nua của Hồng y đại giáo chủ đại nhân lộ vẻ ngưng trọng, trầm ngâm nói:
- Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- Căn cứ tình báo của chúng ta, Nghị viện Huyết tộc đang muốn vây bắt một người Đông phương ở xung quanh Birmingham, có điều chưa có kết quả. Hình như họ nghi ngờ đối phương đã lẻn trốn đến những khu vực xung quanh Birmingham nên họ đã triển khai lục soát bán kính ba trăm dặm Anh xung quanh Birmingham.
Vị Cha xứ thánh đường cung kính trả lời.
Hồng y đại giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong mắt lóe lên một nụ cười thản nhiên, nói:
- Nói vậy thì còn nghe được. Nếu Huyết tộc muốn có động tác gì ở Luân Đôn, vị Chủ tịch nghị viện đại nhân này mà không tới trấn giữ, sao có thể yên tâm về chúng ta được!
- Tổng giám mục đại nhân, nếu những tên Huyết tộc dị đoan bẩn thỉu này có hành động quỷ dịnh ở Luân Đôn, chúng ta có cần sử dụng lực lượng Thánh Đường, tiến hành lọc sạch đám Huyết tộc này không?
Cha xứ thánh đường trầm giọng hỏi.
- Không... chỉ cần Huyết tộc không tiến hành hoạt động tà ác gì ở Luân Đôn, chúng ta tạm thời không cần tiến hành lọc sạch chúng, tránh dẫn đến khai chiến toàn diện...
Hồng y đại giáo chủ đại nhân hơi mỉm cười nói:
- Đây cũng chính là nguyên nhân Chủ tịch nghị viện đại nhân kia đích thân đến trấn giữ...
- Dĩ nhiên, chúng ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hành động tùy tiện của chúng ở Luân Đôn. Nơi này đâu phải là nơi mà chúng có thể duỗi tay đến. Luân Đôn dưới sự giám sát của chúng ta sẽ không có hoạt động tà ác nào tồn tại...
Ánh mắt của vị Hồng y đại giáo chủ đại nhân lúc này hơi lạnh lẻo, trầm giọng nói:
- Bảo Thánh đường giám sát toàn diện hoạt động của chúng. Một khi chúng có động tác quá đáng, lập tức trấn áp và lọc sạch... Đồng thời, điều động tất cả lực lượng ở Luân Đôn tuần tra tung tích của người Đông phương kia. Một khi phát hiện ra thì mời hắn tới đây, nhất định không thể để hắn rơi vào tay Huyết tộc!
- Ngoài ra, truyền lệnh cho tất cả các Thánh đường những vùng xung quanh Birmingham, toàn lực điều động, một khi phát hiện ra mục tiêu cố gắng bảo vệ cho đối phương không rơi vào tay Huyết tộc... Đồng thời bảo tất cả đều ở trong tình trạng báo động, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp viện.
Sau khi nghe xong lời phân phó của Hồng y đại giáo chủ đại nhân, trên mặt Cha xứ thánh đường lóe lên tia cuồng nhiệt, đưa tay làm dấu thánh giá trước ngực, trầm giọng nói:
- Vâng, sẽ như ý nguyện củ ngài. Chúng tôi thề chết bảo vệ vinh quang của Chúa, có Chúa giám sát, tà ác sẽ không thể nào lẩn trốn được, A Men!
Vị Cha xứ thánh đường này vừa lui ra, trên khắp đường phố Luân Đôn bắt đầu xuất hiện rất nhiều những thanh niên, người trung niên mặc quần áo đen, trên cổ đeo thánh giá. Bọn họ hoặc tuần du trên phố, hoặc thân thiện hỏi thăm tình hình những người đi đường, hoặc là dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn những nam nữ xinh đẹp nào đó...
Tề Thế Đỉnh chậm rãi trôi theo dòng nước, Giang Khương rúc mình trong đỉnh hai mắt khép hờ khẽ rung rung. Hắn đã dùng Tề Thế Đỉnh để tiếp viện và mở rộng thần thức, đưa thần thức tản ra xung quanh để phòng bị cho hắn. Lúc này hắn nhanh chóng cảm nhận được sự dị thường cách đó không xa. Hắn cảm nhận thấy phía trước có một hàng thợ lặn đang chậm rãi bơi đến.
Tề Thế Đỉnh đang trôi theo dòng nước chậm rãi dừng lại. Thần thức của Giang Khương nhanh chóng trải ra, nhưng cũng không hề phát hiện ra đằng sau đối phương có thuyền bè gì. Dù sao nơi này cũng đã là cửa sông ra biển, do nơi này có thể đi thẳng đến vịnh Rusto, hơn nữa xung quanh cũng không có bến cảng nước sâu nào, cộng thêm canh gác khu vực xung quanh Birmingham vô cùng nghiêm mật cho nên tàu thuyền từ bên trong ra biển tương đối ít.
Tề Thế Đỉnh chỉ hơi dừng lại một chút, đôi mắt giống như luôn ngủ say của Giang Khương khẽ run, Tề Thế Đỉnh thoáng chếch sang một chút, sau đó áp sát đến gần bờ.
Cách đó không xa dọc trên bờ chỉ có Tề Thế Đỉnh như có như không lơ đễnh trôi trong dòng nước.
Ở một chỗ không xa, một thợ lặn lúc này đang đạp chân vịt, chậm rãi bơi sang bên này...
Tề Thế Đỉnh từ từ trôi, khi trôi qua chỗ gần bờ và thợ lặn, nó gần như trong suốt trong nước dường như không hề hấp dẫn sự chú ý của thợ lặn này, cứ thế chậm rãi trôi ngang qua bên người gã hai ba mét.
Sau khi nhẹ nhàng sượt qua thợ lặn, đôi mắt đang khép hờ của Giang Khương đột nhiên một lần nữa mở ra, sau đó trong đôi mắt lãnh đạm đột nhiên lóe lên tia khác thường.
Ở một chỗ không xa lúc này đang có một tay cầm cánh quạt dùng trong nước đang lao nhanh về phía mình.
Sau khi Tề Thế Đỉnh hởi chếch sang một bên, né tránh được cánh quạt dưới nước lao tới này, nhưng trong mắt Giang Khương vẫn chưa hề bình ổn lại. Tay hắn khẽ động một cái, trong tay liền có thêm một thứ.
Khoảng cách quá gần, khi cánh quạt dùng dưới nước khi sử dụng sẽ sinh ra gợn sóng, rất dễ tiếp xúc với Tề Thế Đỉnh, tỷ lệ bị đối phương phát hiện tương đối cao.
Quả nhiên, tên thợ lặn đang dùng cánh quạt dưới nước lao nhanh về phía trước đột nhiên quay đầu nhìn về nhìn bên này một cái, sau khi hơi chần chừ một chút liền đẩy cánh quạt dùng dưới nước chậm rãi quay đầu đi về phía bên này.
Trong đôi mắt đằng sau kính lặn của tên thợ lặn kia rõ ràng lóe lên tia tò mò và cảnh giác bơi về phía bên này, dòng nước của cánh quạt dùng dưới nước nhẹ nhàng chạm vào Tề Thế Đỉnh lần nữa, khiến Tề Thế Đỉnh khẽ lắc trong nước một cái, điều này khiến cho tên thợ lặn lập tức trợn tròn mắt.
Nhưng trong nháy mắt sau, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, dưới sự ảnh hưởng khó hiểu của dòng chảy kỳ quái, cánh quạt dùng dưới nước một lần nữa chậm rãi quay đầu, trên cổ tên thợ lặn có thêm một cây ngân châm, từ từ đi theo tuyến đường ban đầu y bơi tới.
- Tít.... Tích lũy năng lượng Cửu vĩ đuôi thứ 9 còn dưới 10%...
Lúc này trong đầu Giang Khương ở trong Tề Thế Đỉnh vang lên tiếng cảnh báo, nhưng vẫn duy trì tốc bộ ban đầu, chậm rãi tiến về phía trước...
Giang Khương mở mắt, lúc này đã không chút do dự, nhét một viên Thanh Vân Đan Đan dược siêu phẩm vào miệng, ngậm dưới đáy lưỡi, để cho viên thuốc kia chậm rãi tan ra, mặc cho nước thuốc tan trong miệng được hấp thụ dần dần, từ đó sản sinh ra năng lượng để hắn hấp thu trong nháy mắt.
Không có Ngũ Cầm vận khí pháp trợ giúp, đột nhiên nuốt một viên Thanh Vân Đan là hành vi tự tìm cái chết. Dược lực khổng lồ sẽ phát ra năng lượng đủ để nổ tung cơ thể và kinh mạch hắn. Nhưng những đan dược khác không thể nào giúp hắn nhanh chóng bổ sung năng lượng, để tránh cho hắn rơi vào ngủ đông, cho nên chỉ có thể dựa vào Thanh Vân Đan thôi...
Mặc dù hết sức lãng phí, nhưng so với bị Huyết tộc bắt mà nói, thế này vẫn lời. Đan dược hết rồi, sau này còn có thể luyện, nhưng bị Huyết tộc bắt được, Giang Khương không tin mình sẽ may mắn được như Bá tước Eve.
Thanh Vân Đan từ dưới lưỡi Giang Khương được nước bọt chậm rãi làm tan ra, sau đó dược lực khổng lồ bắt đầu từ kinh mạch dưới lưỡi lan truyền toàn thân hắn.
Rất may mắn, đằng sau không có thợ lặn nào xuất hiện. Tề Thế Đỉnh chậm rãi bơi qua vị trí mấy chiếc cano, ra đa phát ra trên chiếc thuyền chính giữa cũng bất ngờ bị từ trường kỳ dị xung quanh Tề Thế Đỉnh làm cho vặn vẹo, không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tề Thế Đỉnh, để mặc cho Tề Thế Đỉnh đi ra cửa biển, bơi vào trong biển lớn, sau đó Tề Thế Đỉnh bắt đầu điên cuồng tăng tốc, nhanh chóng bơi vào chỗ nước sâu.
Lúc này sau khi dược lực của Thanh Vân Đan đang lan tràn và được hấp thu tiếng cảnh báo đang điên cuồng vang lên kia bắt đầu chậm rãi dừng lại... Sâu trong ý thức của Giang Khương, tích lũy năng lượng của Giang Khương lúc đầu liên tục hạ xuống giờ đã bắt đầu dừng lại ở vị trí 7% rồi bắt đầu dao động chập chờn.
Lúc này, tên thợ lặn tay cầm cánh quạt dùng dưới nước toàn thân cứng ngắc chậm rãi đi về phía trước một đoạn cuối cùng cũng được một thợ lặn khác phát hiện.
Tên thợ lặn kia bơi tới, sau khi nhìn thấy tư thế của đồng đội đang tuần du hơi cứng ngắc thì ngẩn người, nhanh chóng hươ tay với đối phương nhưng phát hiện đối phương không có bất kỳ phản ứng gì.
Khi đối phương bơi qua người gã, gã kéo tay đối phương lại thì phát hiện đồng đội của mình rõ ràng đã mất đi ý thức, cả người cứng ngắc, giữ chặt cánh quạt dùng dưới nước không buông. Trong lòng gã lập tức hoảng hốt, không dám chần chờ nhấn còi báo động chỗ ngực mình.
- Reng reng reng...
Tiếng còi báo động không gừng vang lên trên tất cả những con thuyền cảnh giới và những con thuyền đang nghỉ ngơi khác. Những thợ lặn đang chuẩn bị thay ca cũng cầm súng vội vàng nhảu xuống nước, điên cuồng lục soát khắp nơi.
Những thợ lặn khác cũng mau chóng nhận được mệnh lệnh, bắt đầu lục soát về phía cửa biển...
Bá tước Keone và Lôi Minh sắc mặt vừa âm trầm lại hưng phấn đứng ở mũi thuyền, quét mắt nhìn mặt nước xung quanh, đồng thời sử dụng cảm giác hết sức nhạy bén của họ bắt đầu lục soát tung tích đối phương. Họ hưng phấn là vì lục soát khắp Birmingham lâu như vậy, cuối cùng đã phát hiện được tung tích đối phương. Nhưng họ căng thẳng vì sau lưng họ không xa là cửa biển. Mặc dù xung quanh là biển cạn, nhưng một khi đối phương tiến vào biển khơi thì muốn tìm được tung tích của đối phương sẽ càng thêm khó
khăn.
- Báo cáo cho lâu đài Racine, yêu cầu tiếp viện...
Bá tước Lôi Minh vừa ra lệnh thì từng tin tức ngay lập tức bắt đầu được gửi về Lâu đài Racine, một lát sau, Lâu đài Racine cũng truyền ra vô số mệnh lệnh...
Chủ tịch nghị viện đại nhân vừa đến Luân Đôn chưa được một tiếng đồng hồ, lúc này sắc mặt hơi khó coi, vừa nhận được tin Lâu đài Racine truyền đến, sau khi trầm ngâm một lát , liền quả quyết trầm giọng nói:
- Yêu cầu lực lượng xung quanh tập trung sang đó, lục soát cẩn mật khu vực xung quanh, đồng thời khởi động cảnh vệ bờ biển, và liên lạc với Hải quân Hoàng gia, vận dụng tất cả những lực lượng có thể vận dụng, phong tỏa Vịnh Rusto....
- Vâng, Chủ tịch nghị viện đại nhân tôn kính...
Sau khi một vị Bá tước cung kính lĩnh mệnh liền nhanh chóng truyền mệnh lệnh ra ngoài. Với sức mạnh của Huyết tộc, điều động đội cảnh vệ bờ biển tương đối dễ dàng, muốn đều động một lực lượng nhỏ của Hải quân Hoàng gia cũng không thành vấn đề. Nhưng muốn điều động nhanh như vậy, đồng thời phải phong tỏa hải vực của Vịnh Rusto này thì không hề dễ dàng...
Chân mày Chủ tịch nghị viện đại nhân nhíu chặt sau đó đưa tay cầm điện thoại lên, đích thân liên hệ một chút. Dù sao thì Giáo hội cũng không ăn chay, có điều những thứ này đối với lão mà nói đều có thể giải quyết được.