Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Từ thấy vẻ chắc chắn của cảnh sát giao thông trẻ, lúc này cũng hơi hoài nghi, nói:

- Trương Binh, cậu không nhìn nhầm đyá chứ? Hôm trước tôi xem truyền hình trực tiếp thấy cậu ấy vẫn còn ở Lỗ Sơn. Sao giờ đột nhiên lại xuất hiện ở Bắc Kinh?

- Hơn nữa cậu ta sao có thể là trung tá? Tôi nhớ trong tivi nói cậu ấy mới hai mươi bốn tuổi, sang năm mới hai lăm. Làm gì có trung tá trẻ tuổi thế chứ.

Nói tới đây, rốt cuộc lão Từ không nhịn được nhìn cảnh sát giao thông trẻ nói.

- Cái này có gì lạ, từ tỉnh Xuyên bay đến Bắc Kinh chẳng qua chỉ hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa đã hai ngày nay không thấy cậu ta ở Lỗ Sơn rồi. Có đến Bắc Kinh cũng có gì kỳ lạ đâu?

Lúc này cảnh sát giao thông trẻ Trương Binh trong mắt tràn đầy hâm mộ nói:

- Anh không thấy biển số chiếc xe cậu ta lái sao? Cậu ta có thể lái chiếc xe biển số này, bối cảnh sau lưng chẳng biết mạnh chừng nào? Lần này lộ mặt vẻ vang như vậy, lên hang trung tá cũng chẳng có gì lạ.

- Ừm. Cũng đúng!

Lúc này lão Từ cũng nhìn chiếc xe ở phía xa, nhẹ nhàng thở hắt ra, thở dài nói:

- Có điều cho dù như thế nào, người có bối cảnh lại dám đi liều mạng, có thể thăng lên chức trung tá cũng chẳng có gì kỳ quái.

- Đúng vậy, nghe nói còn vì cứu người nhà của một người bạn của cậu ấy, cậu ấy mới chủ động dùng thân phận quân y, tham gia nhảy dù từ trên cao xuống.

Lúc này khuôn mặt Trương Binh đầy cảm thán.

So với hai cảnh sát giao thông còn đang cảm thán, chủ xe bị viết giấy phạt kia lúc này đang chạy nhanh như chớp đuổi theo sau Giang Khương, nhìn biển số xe có chữ Quốc kia, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn, biển số này là thế này.

Sau khi Giang Khương lại một lần nữa bẻ cua, cuối cùng cũng chú ý thấy có một chiếc xe đi sau mình, còn đang khi hoặc thì phát hiện mình đã dừng trước Khánh Vân Lâu, chiếc xe kia cũng dừng lại.

Giang Khương còn tưởng rằng có người cố ý đuổi theo mình, đợi tới khi đối phương xuống xe, nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Giang Khương mới cười không nói gì. Hóa ra là anh chàng bị viết giấy phạt ban nãy, xem ra là vừa khéo đến cùng một nơi với mình thôi.

Khánh Vân Lâu là một nơi không lớn lắm, nhưng sau khi bước vào, khung cảnh cũng tương đối được. Giang Khương đi vào trong, sau khi báo tên Phan Hiểu Hiểu liền được một nhân viên mặc sườn xám dẫn Giang Khương vào trong một gian phòng.

Hắn vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu khoanh chân ngồi trên một chiếc giường lò, sau đó trên giường lò còn bày một cái vò đất sét, bên cạnh còn có hai bộ chén dĩa tinh xảo.

- Anh mau đến đây đến đây. Cuối cùng có thể ăn rồi.

Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Khương tiến vào liền hưng phấn kêu lên, đợi sau khi Giang Khương ngồi lên trên giường lò, lấy mũ lính xuống, lúc này mới có một nhân viên phục vụ bước vào, đeo bao tay cẩn thận mở vò đất sét kia ra. Sau khi vò đát sét được mở ra Giang Khương chỉ cảm thấy có một mùi thơm đậm đà hấp dẫn nhẹ nhàng bay ra.

- Thơm quá!

Ngửi thấy mùi thơm này Giang Khương không kìm được nuốt nước miếng.

Hắn cũng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Phan Hiểu Hiểu đang nhìn chằm chằm cái vò, sau đó cũng nuốt nước miếng.

- Không ngờ lại thơm như vậy!

Nhìn thấy nhân viên cẩn thận dùng cái thìa gỗ múc đồ trong vò đất sét vào cái chén nhỏ, mùi thơm càng nồng hơn. Lúc này Giang Khương cũng không kìm được cảm thán.

Lúc này Phan Hiểu Hiểu gật mạnh đầu, nói:

- Đương nhiên, anh không biết tôi chờ anh cực khổ nhường nào đâu. Nhìn nó để đó, muốn ăn mà vẫn phải chịu đựng.

- Haha, xem ra đúng là làm khổ cô rồi!

Nhìn vẻ thèm thuồng của Phan Hiểu Hiểu, cuối cùng Giang Khương không kìm được cười phá lên.

Sau khi múc ra được hai chén canh, nhân viên cẩn thận đặt hai chén nhỏ trước mặt hai người sau đó liền lui ra ngoài.

- Được rồi, bắt đầu ăn thôi!

Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương cười cười rồi tự bưng cái chén nhỏ trước mặt mình lên, dùng thìa múc một ít canh, nhẹ nhàng uống.

Lúc này Giang Khương cũng không khách sáo, đối mặt với mĩ thực như vậy, ai có thể nhẫn nại được?

Một cái vò nhỏ, hai người ăn là vừa đủ. Sau gần một tiếng, lúc này hai người mới nhẹ nhàng vỗ bụng ngồi trên giường lò ợ hơi.

- Ngon lắm!

Lúc này Giang Khương vẫn còn chút thèm thuồng nhìn vò đất sét nói.

- Không phải chứ? Anh vẫn chưa ăn no à?

Phan Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Giang Khương nói:

- Tôi đã đặc biệt gọi phần ba người vì sợ anh không đủ no đấy!

- Á, đương nhiên là ăn no rồi!

Giang Khương nghe Phan Hiểu Hiểu nói vậy liền vỗ bụng mình, cười khan nói:

- Chẳng qua là ngon quá nên còn thèm thôi.

- Được rồi, vậy thì lần sau quay lại.

Lúc này Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Khương vỗ cái bụng hơi căng lên mới cười nói.

Sau khi hai người nghỉ ngơi một chút, lúc này Giang Khương mới cười hỏi:

- Đám Miêu Miêu đâu?

- Giờ chắc đã chuẩn bị đi rồi, chúng ta cũng xuất phát thôi.

Nghỉ ngơi một lát, lúc này Phan Hiểu Hiểu thấy thời gian cũng gần đến rồi liền cười đứng dậy nói.

- Được, vậy thì đi thôi.

Giang Khương cười gật đầu nói.

Hai người ra ngoài, Phan Hiểu Hiểu nhìn chiếc Audi Giang Khương lái, rồi lại nhìn biển số xe và hàng giấy thông hành xếp đằng trước, trên mặt không khỏi lộ vẻ hâm mộ, cảm thán cười nói với Giang Khương:

- Xem ra Dương gia đối xử với anh rất tốt. Ngay cả chiếc xe này cũng đưa anh lái.

Giang Khương nhún vai, thuận miệng cười nói:

- Hôm nay Dương Vân Dương đưa tôi đấy. Chú ấy cũng biết tôi không có bằng lái, cho nên mới tìm cho tôi chiếc này!

Địa điểm tụ tập không thay đổi, vẫn là Kim Hoa hội sở.

Nơi này Giang Khương cũng tương đối quen thuộc, dù sao nơi này hắn cũng tới rất nhiều lần. Mặc dù đã gây ra không ít chuyện ở đây, nhưng không thể phủ nhận, không khí và môi trường ở đây là hạng nhất.

Có điều trước khi bước vào Giang Khương lại cảm thấy bộ quân trang này của mình hình như không được thích hợp. Nếu như gặp phải giám sát, e chắc chắn sẽ bị giam giữ.

Đương nhiên, ở đây dĩ nhiên sẽ không thể gặp giám sát kỷ luật quân đội, nhưng Giang Khương vẫn cảm thấy không quen. Hắn cởi mũ và bộ quân trang để lại trong xe.

Bồi bàn của Kim Hoa hội sở đứng trước cửa thấy Giang Khương và Phan Hiểu Hiểu bước vào liền nở nụ cười chuyên nghiệp. Nhưng sau khi cậu ta nhìn rõ mặt Giang Khương thì nụ cười trên mặt không khỏi kinh ngạc.

Dĩ nhiên cậu ta nhận ra vị đại gia này, cậu ta vẫn nhớ như in vị trước mặt đã đánh Trương đại thiếu Trương Nghĩa Quân mộ trận, hơn nữa còn nghe nói, sau đó còn đánh cả Viên đại thiếu Viên Nhất Chương.

Cậu ta lập tức không dám chậm trễ, nụ cười trên mặt càng đậm hơn ban đầu, đến gần, mở cửa cho hai người, nói:

- Ôi trời, Giang thiếu, Phan tiểu thư, lâu lắm không thấy hai vị đến. Phan thiếu và mấy vị khác đang chờ bên trong đấy ạ!

Giang Khương cười cười, gật đầu rồi cùng Phan Hiểu Hiểu đi vào trong.

Đợi sau khi hai người đi vào liền thấy trong đại sảnh có người vẫy tay với hai người.

Giang Khương nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không khỏi mỉm cười. Mấy người này cũng lâu lắm không gặp rồi.

- Miêu Miêu, Tình Lâm, La Lệ, lâu lắm không gặp!

Giang Khương mỉm cười chào hỏi ba cô gái xong thì đưa tay ra chạm nắm đấm với Phan Nghị, sau đó mới ngồi xuống một bên.

- Chậc chậc, Giang đại anh hùng đến đây đến đây, tôi kính anh một chén.

Miêu Miêu vẫn hào sảng như vậy, đưa ly rượu đặt trước mặt Giang Khương, cười nói.

- Haizz, Miêu Miêu cô vẫn uống tốt như thế nhỉ.

Giang Khương cũng không thoái thác, cười bưng ly rượu lên, sau khi cụng ly với Miêu Miêu liền ngửa đầu uống cạn.

- Được, đây là đại anh hùng của chúng ta.

Miêu Miêu đặt cái ly rỗng của mình lên bàn, sau đó nhìn cái ly rỗng trong tay Giang Khương, lúc này mới hài lòng cười.

Lúc này Tình Lâm bên cạnh cũng nhu thuận cầm chai rượu lên sau khi rót đầy cho hai người cũng ngượng ngùng cười cười, bưng ly rượu lên cười nói với Giang Khương:

- Giang đại anh hùng, tôi cũng kính anh một ly.

- A! Hai người định đấu xoay vòng ạ?

Nhìn Tình Lâm cũng bưng ly lên, Giang Khương không khỏi ảo não nói.

- Haha, đây không phải là đấu xoay vòng, đây là tôi thật lòng kính rượu Giang đại anh hùng của chúng ta. Anh từ Lô Sơn quay về, hơn nữa lại được thăng lên trung tá, đám chúng tôi mỗi người kính anh một ly, cái này chắc chắn không thể thiếu được!

Phan Nghị ngồi bên lúc này cũng cười ha hả nói.

Giang Khương nghe Phan Nghị nói vậy thì không thể nào từ chối nữa, nhìn mấy người trước mặt, dù sao cũng chỉ có bốn năm người, tính ra cũng chỉ bốn năm ly, hắn lập tức gật đầu nói:

- Được, được, uống. Chúng ta uống là được chứ gì.

Sau khi Giang Khương bưng ly lên, nhẹ nhàng cụng với Tình Lâm lại uống cạn.

Tiếp theo, dĩ nhiên là không thiếu một ai. Ngay cả La Lệ cũng cười tủm tỉm kính Giang Khương một ly, khiến Giang Khương liên tục uống bốn ly.

Chút rượu này đối với Giang Khương dĩ nhiên không ảnh hưởng gì lớn. Mặc dù hắn uống hơi gấp một chút, nhưng may là đã ăn no cho nên dĩ nhiên cũng không ảnh hưởng gì.

Sau khi uống xong mấy ly này, Phan Nghị vỗ vai Giang Khương nói:

- Giang đại anh hùng nghe nói anh được lên trung tá à. Hoành tráng quá! Tôi đi lính bao nhiêu năm rồi giờ cũng chỉ là mộ trung úy thôi. Anh mau nói chúng tôi nghe, trung tá này cuaranh kiếm đâu ra? Nửa tháng trước anh còn trắng tay, giờ trong phút chốc thăng lên trung tá khiến tôi rất đỏ mắt đấy!

Lúc này Phan Hiểu Hiểu nghe Phan Nghị nói vậy thì cũng tò mò, nhìn Giang Khương cười nói:

- Đúng rồi, Giang Khương, anh máu nói đi. Ba tôi cũng rất tò mò về anh đấy. Ông ấy không thể hiểu được anh đã làm như thế nào.

Giang Khương cười cười, đang định nói thì đột nhiên bên ngoài lại có mấy người bước vào. Sau đó hai bàn sau nhìn thấy những người này thì lần lượt cười chào hỏi:

- Viên thiếu!

- Viên thiếu, lâu rồi không gặp!

Người của bàn Giang Khương nghe thấy “Viên thiếu” ngoại trừ Giang Khương sắc mặt ai nấy đều hơi thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK