Đội ngũ đang cấp tốc chạy đến, dẫn đầu chính là vị Đội trưởng Lý cùng với vị tiên sinh ngoại viện của Thiên Y Viện.
- Mau…mau, y sĩ Giang Khương đã dẫn người tiến vào, gia tăng tốc độ. Nếu y sĩ Giang Khương xảy ra vấn đề, chúng ta ai cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Trương tiên sinh mặc trang phục tác chiến màu đen, lưng đeo một thanh trường đao dài hẹp, âm trầm giao phó.
- Trương tiên sinh, xin đừng nôn nóng. Cuộc chiến bên kia chỉ mới bắt đầu được mấy phút, chúng ta nhất định sẽ đến kịp. Y sĩ Giang Khương cũng không phải người bình thường.
Mặc dù trong lòng cũng nôn nóng, nhưng Đội trưởng Lý cũng chỉ có thể trấn an trước. Thuộc hạ vừa phát hiện động tĩnh đã thông báo ông ngay. Ông đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến.
Trương tiên sinh tất nhiên cũng biết rõ ràng tình huống của Giang Khương, nghe Đội trưởng Lý trấn an, trong lòng có chút yên tâm, gật đầu nói:
- Ừm, nhưng nhất định phải tận lực nhanh một chút.
Cách đoàn xe này mấy dặm cũng có một đoàn xe khác đang chạy đến. Trên xe, Bá tước Phoenix không ngừng thúc giục.
Sau khi thúc giục, lại không yên tâm nhìn Nam tước Tony bên cạnh, nói:
- Tony, cậu có chắc Giang Khương ở chỗ này không?
- Bá tước các hạ, tôi không chắc chắn nhưng khả năng là cực lớn. Đây là đầu mối duy nhất chúng tôi tìm được.
Nam tước Tony là một người đàn ông trung niên tao nhã, lễ độ, dè dặt nói với Bá tước Phoenix đang phấn chấn tinh thần:
- Thuộc hạ của tôi phát hiện có một nhóm người Hoa đang ở đây. Bây giờ bên đó đang phát sinh tình huống chiến đấu. Dựa theo tài liệu của ngài, nếu có liên quan đến Giang Khương, rất có thể hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
- Ừm!
Bá tước Phoenix cũng rất rõ ràng. Nam tước Tony tìm được đầu mối như vậy đã là tương đối không dễ dàng, lập tức không nói gì nữa. Mặc kệ bọn họ có tìm được Giang Khương hay không, nhưng ít ra tỷ lệ tương đối lớn. Ông ta đã xác nhận qua, nhóm người Hoa này không thoát được quan hệ với Thiên Y Viện.
Khạc ra một ngụm máu, cảm giác ngực gãy vài cái xương sườn, hơn nữa còn cắm vào lồng ngực, đồng thời mấy mảnh đạn trên lưng cũng đã cắm vào bên trong cơ thể, Ngô tiên sinh mặt đầy sầu thảm nhìn Giang Khương, lắc đầu cười khổ:
- Xem ra, cậu nhất định là khắc tinh của tôi.
Ngả Ny ngồi trước máy vi tính nhìn chằm chằm màn ảnh đằng trước, sắc mặt dần có chút ngưng trọng, sau đó ấn xuống nút gọi điện thoại, nói:
- Vệ tinh phát hiện đang có hai đoàn xe đến gần. Đoàn xe nhanh nhất dự tính trong vòng năm phút nữa sẽ đến.
- Được, cố gắng quan sát thật kỹ tình huống, tùy thời thông báo, yêu cầu nhóm Gấu Bắc Cực tiến vào. Vòng ngoài hẳn không còn nhiều người, bảo bọn họ cẩn thận một chút.
Ánh mắt Giang Khương lóe lên, sau đó ấn tai nghe, nói.
- Vâng.
Theo Ngả Ny truyền lệnh, nhóm Gấu Bắc Cực sớm đã chuẩn bị xong, hai tay súng bắn tỉa lặng yên leo qua tường rào, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cảnh vệ trong trang viên. Còn Chekhov thì cẩn thận đứng trên vai Tank, dùng một cây kẹp điện nhanh chóng cắt đứt dây hồng ngoại, sau đó lưu loát xoay mình bay vào trong viện.
Tank đứng bên dưới, đưa từng người leo qua tường rào, đồng thời lúc này hai cây súng bắn tỉa cũng đã tìm đúng mục tiêu. Khi chó cảnh vệ điên cuồng sủa lên, pằng pằng hai tiếng, trong nháy mắt đã có hai cảnh vệ có vũ trang ngã xuống.
Mấy người của nhóm Gấu Bắc Cực đã leo qua được tường rào, hướng những tay lính gác còn sót lại bắn chết. Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi đã giải quyết xong, dọn dẹp sạch sẽ vòng ngoài vốn đã không còn nhiều canh phòng, sau đó cẩn thận tiến vào bên trong.
Từ trong hắc bạch thị giới lui ra ngoài, Giang Khương ngồi xuống trước mặt Ngô tiên sinh, nhìn gương mặt đỏ ửng đã chuyển sang tuyệt vọng và ảm đạm, thở dài nói:
- Người năm đó chỉ còn lại một mình ông.
- Đúng, chỉ còn lại một mình tôi.
Ngô tiên sinh ho khan một tiếng, sau đó nhìn ánh mắt đỏ bừng của Giang Khương, mới nhớ đến cặp mắt của hắn khi chiến đấu, không nhịn được cười to:
- Cậu dám dùng thuốc kích thích tiềm lực? Không sợ sau này sẽ bị tác dụng phụ sao?
Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, cười nói:
- Ông cảm thấy tôi sẽ dùng thuốc như vậy sao?
- Cậu không dùng thuốc?
Ánh mắt Ngô tiên sinh tràn ngập vẻ không tin.
- Ông cảm thấy thế nào?
Nét giễu cợt trên mặt Giang Khương càng lúc càng nhiều.
- Cậu…chẳng lẽ…Thiên Y Viện đã nghiên cứu ra phương pháp giúp cậu tạm thời khai thác tiềm năng?
Ngô tiên sinh nói xong liền lắc đầu, nhìn chằm chằm Giang Khương:
- Không thể nào.
- Dĩ nhiên là không thể nào rồi.
Nghe Ngô tiên sinh nói, ánh mắt Giang Khương chợt lóe, nhìn Ngô tiên sinh rồi nói tiếp:
- Ông dường như rất quen thuộc đối với Thiên Y Viện.
- Khụ…haha…khụ…
Ngô tiên sinh lại phun ra một ngụm máu, gương mặt đầy vui vẻ nhìn Giang Khương.
Thấy Ngô tiên sinh cười vui như vậy, Giang Khương cũng không gấp, đặt mông ngồi xuống, nhìn Ngô tiên sinh đang dựa vào tường không ngừng phun máu.
- Giang Khương, chúng ta…khụ…làm một cuộc trao đổi nhé?
Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Khương, Ngô tiên sinh dùng tay lau khóe miệng, thở hổn hển nói:
- Nơi này chỉ có video theo dõi, hơn nữa vừa rồi còn bị nổ hư, không có máy thu âm. Cậu cứ yên tâm.
- Được.
Giang Khương nhún vai, nhìn Ngô tiên sinh sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, mỉm cười nói:
- Tôi thích nhất là làm giao dịch với người khác, đặc biệt là người sắp chết. Như vậy tỷ lệ hồi báo sẽ tương đối cao, không sợ lỗ vốn.
- Haha…
Ngô tiên sinh lại cười, sau đó ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng, hổn hển nói:
- Cậu muốn biết tại sao tôi lại quen thuộc với Thiên Y Viện như vậy, vậy cậu cũng phải trả lời vấn đề của tôi.
- Được.
Giang Khương nghiêm túc gật đầu.
Thấy Giang Khương gật đầu, ánh mắt Ngô tiên sinh sáng lên, vội vàng hỏi:
- Năm đó, trong cái rương rốt cuộc là cái gì?