Tôm tép dĩ nhiên có tính tự giác của tôm tép, họ thấy Giám sát Trương kia không có ý định giới thiệu họ, nhưng hai người thân là chủ, dĩ nhiên cũng vội vàng bước đến bên Giám sát Trương, cùng vị lãnh đạo trẻ không biết tên này vào phòng bệnh.
Vị Trương y sư này là người phụ trách Văn phòng thường trú một tỉnh, làm việc cũng khá chu đáo, lúc ở trong thang máy đã tranh thủ bớt chút thời gian giới thiệu hai vị chủ nhà này.
- Ủy viên thường vụ Giang, vị này là Phó viện trưởng La của Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên, vị này là Chủ nhiệm Cù của Khoa mạch máu não.
Nghe Trương y sư giới thiệu, Giang Khương đang lo lắng lúc này mới chú ý đến hai người bên cạnh, đưa tay nói với hai người:
- Chào hai vị, tôi là Giang Khương, cực khổ cho hai vị rồi!
- A!
Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù mặt mày nghi ngờ băt tay Giang Khương một cái, sau khi cẩn thận nói hai câu khách sáo mới xác nhận người thanh niên đeo kính đen trước mặt chính là vị Giang Khương kia.
Hai người thực sự hơi kinh ngạc. Tuy hai người không quen Giang Khương, nhưng cũng đã từng nghe về chuyện của hắn. Nghe nói hắn có chút sức ảnh hưởng ở Bắc Kinh, có điều đã một hai năm nay không hề nghe thấy tin tức gì. Nhưng không ngờ, trong một thời gian ngắn hắn đã ghê gớm đến như vậy.
Lúc này hai người càng thêm nghi ngờ. Giang Khương này lẽ ra phải bên quân đội, nhưng với tình hình thế này thì rốt cuộc hắn thuộc ban ngành nào? Có cấp bậc gì? Nên biết quân đội và chính phủ không quản hạt lẫn nhau. Sao vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng của Bộ y tế này trước mặt Giang Khương lại giống một tiểu lâu la, có biểu hiện như tay sai vậy??
Có điều hình như vị Giám sát Trương và Giang Khương không có ý định giải thích nên sau khi hai người ra khỏi thang máy liền bước nhanh về phía phòng bệnh.
Hai mẹ con đã đứng chờ sẵn trong phòng bệnh thấy Trương y sư dẫn một thanh niên không giận mặt vẫn uy bước vào thì tất nhiên biết người trước mặt chính là Giang Khương. Họ lập tức vội vàng bước lên đón.
- Chào sư mẫu!
Giang Khương nhìn người phụ nữ trước mặt dĩ nhiên không thiếu lễ phép, cung kính chào hỏi.
- Ừm... chào!
Hồ lão phu nhân đã làm rõ chút tình hình, thấy Giang Khương giờ đã có địa vị cao nhưng vẫn lễ phép chu đáo như vậy thì trong lòng không khỏi xúc động. Ông chồng mình nhận đệ tử này đúng là không tệ!
Sau khi Giang Khương trò chuyện với Hồ Vũ Bân vài câu lại nhìn Hồ lão y sư tóc muối tiêu, mặt mũi vàng vọt nằm trên giường bệnh, trong lòng dâng lên nỗi bi thương.
Hắn cố nén bi thương trong lòng, đi tới trước giường bệnh, cúi người cẩn thận nhìn khuôn mặt như già đi 10 tuổi của Hồ lão y sư, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Tình hình như thế nào?
Trương y sư ở bên vội vàng nhìn Chủ nhiệm Cù một cái. Dĩ nhiên Chủ nhiệm Cù hiểu ý Trương y sư, biết mình phải báo cáo tình hình. Thân là bác sĩ đầu tiên tiếp xúc bệnh tình của Hồ lão y sư, mình mới là người có thể báo cáo tình hình rõ ràng nhất.
Có điều những chuyện này vốn do các bác sĩ chữa trị chính cấp dưới làm, nhưng lần này không thể không do đích thân mình làm. Cấp dưới của ông không có tư cách này.
Giang Khương nghe Chủ nhiệm Cù báo cáo tình hình xong liền tự mình cầm dụng cụ lên kiểm tra cho Hồ lão y sư.
Lúc này, hai ông cụ đi theo Giang Khương cũng đều đứng trước giường bệnh, nhìn Giang Khương kiểm tra tình hình.
Còn Trương y sư dĩ nhiên mặt đầy cung kính đứng sang một bên. Hai đồng chí già này thật sự là tinh nhuệ có uy tín trong viện. Tuy bình thường ông rất ít về viện, nhưng có hai vị cấp bậc Y sư nhị phẩm, có uy tín trong lĩnh vực ngoại khoa mạch máu não của viện này ở đây, một y sĩ như ông chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi.
Còn về Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù lúc này cũng chỉ có thể phụng bồi bên cạnh, nhìn vị này ra tay.
Dĩ nhiên, hai người này cũng là người trong ngành. Họ vừa nhìn thấy động tác của Giang Khương thì cũng thầm gật đầu. Vị này nghe nói đã từng là đệ tử của Hồ lão y sư, quả nhiên là có tài, chỉ cần nhìn thủ pháp đã thấy rất đẹp và chuẩn xác rồi.
Dĩ nhiên, thủ pháp đẹp và chuẩn xác này không chứng tỏ điều gì. Các bác sĩ trong bệnh viện nếu chuyên tâm rèn luyện một hai năm thì cũng gần như có thể đạt tới cảnh giới này, có điều là không cần thiết phải như vậy thôi. Thứ thật sự cần xem là phán đoán và chữa trị bệnh tình cuối cùng kìa.
Giang Khương nhanh chóng kiểm tra xong một lượt. Trương y sĩ ở bên chủ động đưa Ct và phim chụp cộng hưởng từ lên hộp đèn, đợi nhóm Giang Khương kiểm tra.
Lúc này Giang Khương không nhiều lời, trực tiếp đứng trước hộp đèn, nhìn những tấm phim này.
Sau khi Giang Khương nhìn hai lần thì chân mày nhíu chặt, hai vị Y sư nhị phẩm bên cạnh cũng mím chặt môi, sau khi nhìn kỹ liền đưa mắt nhìn Giang Khương ở chính giữa.
- Dương y sư... Ông cảm thấy như thế nào?
Giang Khương quay đầu nhìn về phía một y sư già tóc hoa râm bên cạnh, nói.
- Tình hình không tốt lắm, nguy hiểm của ca phẫu thuật ít nhất 40% trở lên!
Dương y sư nhẹ nhàng lắc đầu một cái, trầm giọng nói.
- Lão Lý, ông thấy sao?
Giang Khương gật đầu một cái rồi nhìn Lý y sư bên kia, nói.
- Không khác gì mấy... Với tình hình trước mắt xem ra... nếu phẫu thuật, chúng ta cẩn thận một chút, cố gắng giảm bớt tổn thương.
Nói tới đây, Lý y sư thoáng chần chờ một chút, nhìn Giang Khương một chút, nói:
- Nếu phẫu thuật thành công, không cân nhắc chuyện giá thành, sử dụng Hồi Xuân dịch, vậy thì hy vọng thành công khoảng 50%!
Hai người này nói vậy, Chủ nhiệm Cù cùng với Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân ở bên trợn tròn mắt.
Ý kiến hội chẩn của bệnh viện lúc đầu là trước mắt phải bảo toàn tính mạng cho Hồ lão y sư, có điều hy vọng cũng không lớn lắm. Rủi ro của ca mổ này đến 80%, hơn nữa hiệu quả cũng chưa chắc đã ổn.
Nhưng với hai vị vừa tới, rủi ro đã được giảm xuống còn một nửa, thậm chí còn nói nếu dùng loại thuốc gì đó thì có 50% hy vọng bình phục.
Hồ lão phu nhân đứng sau mấy ngày nay lần đầu tiên nghe được tin tốt như vậy, vội vàng nói:
- Không sao, không sao, phải dùng thuốc gì thì dùng thuốc đó. Chúng tôi sẽ gánh được chi phí!
Hai vị y sư già nghe Hồ lão phu nhân nói vậy liền nhìn nhau một cái, cười khổ khẽ lắc đầu một cái. Thế nào là gánh được chi phí? Người trong viện chúng tôi có bao nhiêu người có thể dùng được thứ này, người ngoài đừng mơ gánh nỗi chi phí Hồi Xuân dịch. Trừ phi giống như hai ba chục người của Bộ chính trị, hoặc là những tỷ phú có trong bảng xếp hạng người giàu có nhất Trung Quốc...
Hồ gia này... Cho dù có táng gia bại sản cũng không đủ để dùng một lần. Không để ý vấn đề giá thành này chẳng qua chỉ nói cho Giang Khương nghe thôi. Kể ra, chuyện này chỉ có vị Ủy viên thường vụ Hội đồng viện này mới có thể chống đỡ được.
Hồ lão phu nhân ở bên lúc này dĩ nhiên cũng hiểu cái lắc đầu cười khổ của hai người lập tức sửng sờ. Chẳng lẽ cái Hồi Xuân dịch gì đó rất đắt sao? Đắt đến mức đối phương căn bản không nghĩ mình có thể dùng được? Bà đang định hỏi thăm thử giá cả thì thấy Giang Khương đột nhiên gật đầu một cái:
- Cái này dĩ nhiên là không cần phải lo rồi!
Có cái gật đầu của Giang Khương, dĩ nhiên hai vị y sư này không nói thêm gì nữa.
Dương y sư lại tiếp tục nói:
- Nếu đây không thành vấn đề, vậy điều chủ yếu chúng ta phải cân nhắc là vấn đề rủi ro của ca phẫu thuật!
Lý y sư bên cạnh cũng khẽ gật đầu nói:
- Quả thật, rủi ro của ca phẫu thuật này không nhỏ. Với tình hình trước mắt, năng lực của tôi và lão Dương có lẽ chỉ có thể đạt được 50% tỷ lệ thành công thôi!
Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù bên cạnh nghe thấy lời này liền bị lời khẳng định của hai người họ trấn trụ. Khoa ngoại mạch máu não của Bệnh viện số 1 Đại học Đông Nguyên có thể nói là đứng top 5 trong cả nước, đứng đầu ở tỉnh Nam, cho nên Hồ lão y sư mới được đưa đến đây.
Tuy Hồ gia muốn đưa Hồ lão y sư đến Bắc Kinh chữa trị, nhưng thật ra hai người cũng biết, cho dù chuyển đến Bắc Kinh, chỉ e cũng chẳng có biện pháp gì tốt hơn mấy. Nhưng bây giờ, hai vị bác sĩ chưa từng nghe danh trước mặt lại nói tỷ lệ thành công 50%, điều này dĩ nhiên khiến hai người kinh hãi.
Hai người lục lọi trong trí nhớ muốn tìm ra khả năng tồn tại của hai vị này nhưng lại phát hiện trong trí nhớ dường như không hề có bất kỳ tin tức gì về hai vị này.
Điều này càng khiến hai người thêm kinh ngạc. Nếu không phải cảnh tượng trước mắt không thể là trò lừa bịp gì thì hai người vẫn thật sự nghi ngờ hai vị chuyên gia từ dưới đất chui lên này có phải kẻ lừa gạt nào đó không.
Dĩ nhiên, hai người vẫn tương đối tin lời hai vị này. Dẫu sao họ đã dám nói ra những lời này thì chắc chắn đã nắm chắc, bằng không nếu thật sự không có bản lĩnh như vậy thì rất dễ bị người ta chỉ trích. Cộng với khí độ của hai vị này cũng không giống mấy tên lường gạt.
Dẫu sao Giang Khương vẫn còn ở đây. Hơn nữa trông hai người này có vẻ rất cung kính với Giang Khương. Trong những chuyện thế này chắc cũng không ai dám khoác lác.
Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù lúc này trong lòng âm thầm xúc động, vị Giang Khương này đúng là quá giỏi, không biết mời ở đâu mấy vị chuyên gia giỏi đến thế. Hắn đúng là tận tâm tận sức vì Hồ lão y sư.
Đúng lúc hai người này đang nghĩ vậy thì Giang Khương đột nhiên cau mày lên tiếng:
- Yêu cầu chủ yếu của ca phẫu thuật này vẫn là nhanh và ổn mới có thể đảm bảo tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật... Thế này đi, ca phẫu thuật này để tôi đích thân làm!
- Cậu đích thân làm?
Phó viện trưởng La và Chủ nhiệm Cù nghe thấy lời này trong lòng đều cả kinh. Lần này không mời hai vị chuyên gia ra tay mà Giang Khương đích thân ra tay? Chẳng lẽ thằng nhãi này tự nhận mình còn lợi hại hơn hai vị này sao? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?
Họ nhìn chằm chằm Giang Khương lòng tràn đầy kinh ngạc nhưng hai vị chuyên gia già kia lúc này đồng loạt cung kính cười, bộ dạng coi đây là chuyện đương nhiên, cười nói:
- Vậy dĩ nhiên phải để Ủy viên thường vụ Giang đích thân ra tay, như vậy là ổn thỏa nhất!