- Johnny tiên sinh chúng tôi đã xác nhận được mục đích của đối phương rồi.
Nghe giọng nói này trong điện thoại, Johnny vừa mới phát tiết xong hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống trên ghế sa lon trầm giọng nói:
- Bọn họ đi đâu? Tình hình chi tiết?
- Johnny tiên sinh, điểm đến trong chuyến hành trình lần này của họ là Kenya Châu Phi.
- Bọn họ đi máy bay à?
Johnny nhíu mày một cái, nghĩ thấy nhóm Giang Khương đi trực thăng thẳng đến sân bay thì lập tức cau mày trầm giọng nói.
- Không phải bao máy bay, họ đi bằng chiếc Gulfstream G65 riêng. Căn cứ theo điều tra, chiếc máy bay này thuộc một công ty ngoại mậu Trung Quốc, nhưng trông có vẻ không phải là một công ty hàng không.
- Hơn nữa căn cứ theo điều tra của chúng tôi, hai ngày trước đối phương từ một nơi nghỉ mát Nam Đảo Trung Quốc bay thẳng đến Paris. Hơn nữa đối phương vốn đặt trước phòng 3 ngày ở khách sạn Four Seasons, nhưng mới ở hai ngày đã rời đi, hẳn là tạm thời thay đổi hành trình, hơn nữa có thể nhanh chóng có được đường bay như vậy, từ đó có thể thấy, đối phương có lẽ tương đối có thực lực.
Nghe đối phương hồi báo, Johnny chậm rãi gật đầu, trong mắt lóe lên tia hưng phấn, nói:
- Được, liên lạc với bên Kenya, bảo theo dõi chặt, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng đi, rõ chưa?
- Vâng, Johnny tiên sinh!
Sau khi Johnny cúp điện thoại thì đắc ý cười nói:
- Không ngờ mày đem đến cho tao ngạc nhiên lớn như vậy. Hy vọng mày đừng để tao thất vọng.
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Nairobi, trời đã dần tối. Ở Nairobi lần này họ không ngồi trực thăng mà ngồi trên hai chiếc xe thương vụ lớn tiến vào một khách sạn địa phương ở Kenya.
Trong một chiếc xe van đối diện khách sạn, một người đàn ông da đen lúc này đang báo cáo qua điện thoại vô tiến:
- Mục tiêu đã vào khách sạn.
Nhiệt độ Nairobi đã gần 30 độ, đối với bọn họ mới từ Châu Âu đến mà nói thì có hơi không quen. Có điều cũng may là nhiệt độ chỉ hơi thấp hơn Nam Đảo một chút, cho nên những quần áo được đem từ Nam Đảo tới lập tức được trưng dụng.
Giang Khương ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe Diêu Nhất Minh nghiêm túc báo cáo:
- Bên Văn phòng thường trú tại Kenya đã chuẩn bị xong hai con hổ và bốn con hổ con. Ngoài ra bên Văn phòng thường trú còn chuẩn bị cho ngài đội vệ sĩ vũ trang mười người.
- Vệ sĩ vũ trang?
Giang Khương nhíu mày một cái, lắc đầu nói:
- Không phải tôi đã nói rồi sao, Văn phòng thường trú không cần phải đối đãi đặc biệt với chúng tôi trong hành trình lần này, cũng không cần nghênh đón hay sắp xếp phá lệ gì cả. Cho nên khỏi cần đội vệ sĩ vũ trang này đi. Đây là Kenya, đâu phải Somalia. Hơn nữa hành trình lần này, ngoại trừ sắp xếp mấy con hổ ra, Văn phòng thường trú không cần phải sắp xếp đặc biệt gì khác. Ngoài ra điểm đến của chúng ta lần này là Bộ lạc Vu sư. Sau khi tiến vào thảo nguyên, tất cả đều có Bộ lạc Vu sư lo liệu, Văn phòng thường trú cứ chờ lệnh là được.
- Vâng.
Diêu Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu một cái, để cây bút trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi:
- Tôi sẽ thông báo với Văn phòng thường trú những chuyện khác. Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát sao? Hay là chúng ta đi tham quan công viên quốc gia gần đây trước? Còn cả hồ Naivasha nữa? Công viên quốc gia ở rất gần, ngay trong thành phố Nairobi, diện tích cũng hơn trăm km2, có lẽ Tiểu Bảo sẽ thích. Ngoài ra hồ Naivasha cũng rất đẹp. Còn là nơi trú ẩn của chim cốc, có lẽ giờ có rất nhiều chim cốc. trong hồ còn có cá sạo thiên nhiên gì đó, cũng đáng thưởng thức lắm.
Là một thư ký, quả thực Diêu Nhất Minh vẫn tương đối ok, anh ta đã chỉnh lý một lượt tất cả tư liệu của chuyến hành trình, sau đó đưa ra vài lựa chọn.
Giang Khương suy nghĩ một chút. Sau đó cười nói:
- Khỏi cần đi công viên quốc gia đi. Đợi khi thật sự vào thảo nguyên cũng đã đủ cho Tiểu Bảo xem rồi. Còn hồ Naivasha có thể cân nhắc thử. Thế này đi, sáng mai xuất phát đi hồ Naivasha chơi một ngày, sau đó trực tiếp đến Thung lũng tách giãn Lớn, rồi xuất phát đến Bộ lạc Vu sư.
- Vâng.
Diêu Nhất Minh cung kính đáp.
Mặc dù đã dặn dò Văn phòng thường trú ở Kenya không cần sắp xếp gì, nhưng lúc bọn Giang Khương xuất phát, trong đội xe đã có thêm sáu chiếc xe.
Nhìn thấy ba chiếc SUV sang trọng lao đến, cộng thêm ba chiếc xe bán tải chở đầy vật dụng, lúc này Giang Khương cũng không khỏi cảm thán. Năng lực của ban Hậu cần Thiên Y viện này cùng với quyết tâm nịnh hót của Văn phòng thường trú thật ghê gớm. Giang Khương từ chối thêm người vào hành trình, nhưng dù như vậy, Văn phòng thường trú Kenya ít nhất vẫn tăng thêm 6 người, trong đó có 2 người đến từ Trung Quốc và 4 người da đen bản địa.
Rõ ràng, ba chiếc xe bán tải chở đầy vật dụng đã đủ để mọi người đảm bảo sinh hoạt một tuần lễ mà không cần trở lại thành phố nữa. Hơn nữa sáu tài xế trên ba chiếc bán tải trên người đều mang theo vũ khí, gần như có thể liệt vào hàng ngũ vệ sĩ. Điều này không hề vi phạm yêu cầu của Giang Khương, nhưng lại có thể im lặng làm được nhiều như vậy, không những Giang Khương cũng không thể bới ra bất kỳ vấn đề gì mà thậm chí một chút không vui cũng không tìm ra được.
Hồ Navasha quả nhiên tương đối đẹp. Mặc dù Giang Khương chưa đến bao giờ, nhưng cũng được coi là nghe tiếng hồ Navasah đã lâu. Năm đó không ít lính đánh thuê chấp hành nhiệm vụ ở Châu Phi cũng thường chạy đến hồ Navasah nghỉ phép.
Lúc Phan Hiểu Hiểu dẫn Tiểu Bảo lạch bạch ra khỏi khách sạn thì cuối cùng đoàn xe cũng xuất phát. Một chiếc bán tải đi trước dẫn đường, Giang Khương lái xe chở nhóm Tuyên Tử Nguyệt đi sát theo sau, nhanh chóng tiến về phía hồ Navasah.
Hồ Navasha cách Nairobi không xa, từ phía tây bắc Nairobi đi khoảng 90 cây số, tọa lạc ở trong Thung lũng tách giãn Lớn. Hồ này hình thành do sự nứt vỡ địa tầng, Nam Bắc dài 20km, Đông Tây rộng 13km, chỗ sâu nhất 20m, mặt hồ cao so với mặt nước biển 1900m, là hồ cao nhất trong Thung lũng tách giãn Lớn.
Hồ Navasha là một trong những hồ nước ngọt đẹp nhất Châu Phi, cũng là hồ nước ngọt duy nhất của Kenya. Bên hồ là một bãi cỏ lớn, ven hồ còn có một “Câu lạc bộ Hương thôn”. Nước hồ hơi mặn nhưng có thể uống. Trong hồ có cá sạo và cá diếc Châu Phi, có hà mã và các loại thủy cầm.
Lúc nhóm Giang Khương đến hồ Navasha mới chỉ 11 giờ trưa thôi.
Sáu vệ sĩ phía sau dĩ nhiên có người đi liên hệ với Câu lạc bộ Hương thôn gần đó, còn nhóm Giang Khương thì ở ven hồ thưởng thức cảnh hồ.
Nhìn từng nhóm chim cốc trong hồ cùng với những chú hà mã thỉnh thoảng xuất hiện chỗ nước cạn ven hồ nước. Tiểu Bảo tương đối vui vẻ; nhưng vẫn thỉnh thoảng hỏi một câu khiến Giang Khương bị đả kích:
- Ba ơi, sao ở đây không có sư tử với hổ?
- À, cái đó... Tiểu Bảo đừng vội, ngày mai chúng ta có thể thấy rồi.
Mọi người ở đây nếm đặc sản cá sạo địa phương, sau đó đi thuyền dạo trên hồ, thậm chí còn nhờ một ngư dân đưa họ đi tham quan chim cốc bắt cá rồi mới rời khỏi hồ Navasha, đi vào đất liền.
- Báo cáo, đoàn xe của đối phương đã rời khỏi hồ Navasha, đi dọc theo Thung lũng tách giãn Lớn tiến về phía trước.
- Cẩn thận theo dõi, luôn chú ý đến phương hướng của đối phương.
Thung lũng tách giãn Lớn là dải đứt gãy lớn nhất thế giới, nhìn trên ảnh vệ tinh giống như một vết sẹo cực lớn.
Khi họ ngồi trên máy bay vượt qua Ấn Độ Dương tiến vào bầu trời xích đạo của Thung lũng tách giãn Lớn, nhìn từ cửa sổ máy bay xuống, trên mặt đất có một “vết dao” cực lớn. Giờ nó được phơi bày trước mặt, nhất thời khiến người ta nảy sinh một cảm giác kinh ngạc và thần kỳ. Đây chính là “Thung lũng tách giãn Lớn” hay “Thung lũng Đông Phi”, chiều dài của thung lủng này tương đương 1/6 chiều dài địa cầu, khí thế hùng vĩ, cảnh sắc nguy nga, là dải đứt gãy lớn nhất trên thế giới. Có người hình tượng nó thành “vết thương nặng nề trên bề mặt vỏ địa đầu”, từ cổ chí kim không biết bao nhiêu người mê mẩn.
Và nhóm Giang Khương lúc này đang đi men theo Thung lũng tách giãn Lớn này, cho nên cho dù thưởng thức cũng chỉ có thể tìm một nơi tương đối rộng, thưởng thức cảnh sắc tráng lệ một chút. Tuy chỉ đứng từ xa nhìn một lát nhưng cũng đủ khiến người ta vô cùng rung động.
Sau hai ba tiếng đồng hồ cứ đi như vậy, trời bắt đầu tối dàn, cả đoàn xe cũng chính thức tiến vào khu vực thảo nguyên rộng lớn.
Tiến vào vùng đất thảo nguyên, nhìn thảo nguyên bao la rộng rãi, Phan Hiểu Hiểu cướp lấy tay lái của Giang Khương, bắt đầu phóng khắp thảo nguyên.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cũng đành tùy theo ý cô. Dù sao tính năng của chiếc xe này cũng rất tốt, địa hình xung quanh đây cũng không quá nguy hiểm, cùng lắm chỉ tung vào một hai cái cây nhỏ thôi.
Lúc này chiếc xe bán tải dẫn đội phía trước sớm đã dừng lại ở một nơi bằng phẳng tránh gió, sáu vệ sĩ bắt đầu dựng lều vải, chuẩn bị cho mọi người qua đêm.
Đã quyết định dựng trại ở đây rồi thì dĩ nhiên Giang Khương cũng không vội, để cho Phan Hiểu Hiểu đi dạo xung quanh vài vòng, tiện thể để Tiểu Bảo ngồi xe cả ngày trời được vui vẻ.
Giờ đã vào vùng đất thảo nguyên, xung quanh bắt đầu xuất hiện không ít động vật. Thỉnh thoảng có thể thấy vài con hươu cao cổ đi ngang qua, hoặc mấy con ngựa vằn khiến Tiểu Bảo bắt đầu kinh ngạc vui mừng kêu lên.
- Dì Hiểu Hiểu. Ngựa vằn, con muốn xem ngựa vằn.
Nghe Tiểu Bảo ra lệnh, Phan Hiểu Hiểu đang chơi vui vẻ dĩ nhiên sẽ không từ chối. Cô lập tức đuổi theo ngựa vằn.
Đợi tới khi mọi người chơi thoải mái rồi thì trời đã gần như tối đen, nhìn tình hình nơi cắm trại, Giang Khương mới cảm nhận được chỗ chu đáo của Văn phòng thường trú.
Sáu vệ sĩ đã dựng xong vài lều trại, hơn nữa còn đốt ltheem đống lửa, thậm chí còn săn về mấy con thỏ hoang để cho mấy vị
khách tôn quý đến từ Trung Quốc.
Phan Hiểu Hiểu thích nhất là môi trường thế này. Tiểu Bảo mặc dù chơi cả nửa ngày trời, cảm thấy hơi mệt nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Giang Khương cũng đã lau không được cắm trại dã ngoại thế này, trong lòng cũng xúc động. Cảnh này làm hắn nhớ đến những người bạn năm đó, cũng thế này, Cơ Đầu, Đại Hùng, Tích Nghiêm, đội trưởng, mọi người ngồi quanh đống lửa, uống bia, ăn thịt nướng.
- Mục tiêu đã dựng trại xong. Tất cả mọi người chuẩn bị tập hợp.