Trong tay nữ sinh cầm một chiếc hộp đựng cơm in họa tiết phim hoạt hình. Nàng mới vừa rời khỏi cửa sổ mua cơm, đang đi về phía một bàn ăn gần cửa sổ. Mà giờ khắc này, rõ ràng nàng còn đeo tai nghe điện thoại, dường như nàng vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình như cũ.
Không sai, nữ sinh này Hạ Chí đã gặp, chính là học phách duy nhất trong lớp sáu khối mười hai, là nữ sinh xinh đẹp vẫn đeo tai nghe xem sách toán cao cấp.
Hạ Chí đứng ở cửa phòng ăn nhìn nữ sinh xinh đẹp xa xa, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia kỳ dị, nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn đã khôi phục bình thường, có điều tầm mắt hắn lại không hề rời khỏi nữ sinh này.
Thật ra nữ sinh này ăn mặc rất bình thường, trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, mặc dù không phải mỗi một học sinh đều sẽ mặc đồng phục, nhưng ít ra cũng có một phần ba học sinh mặc đồng phục. Cho nên một thân đồng phục của nữ sinh xinh đẹp này cũng không khiến nàng có vẻ không giống người thường.
Đương nhiên, thật ra đồng phục của trường trung học phổ thông Minh Nhật rất đẹp, thân là trường trung học phổ thông tự thục, đồng phục của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không phải bộ quần áo thể thao truyền thống trong nước, mà trên cơ bản đồng phục lấy nước ngoài làm chuẩn, quần áo thể thao chỉ được mặc khi học thể dục. Mà bình thường, đồng phục của nam sinh là âu phục thoải mái, mà đồng phục của nữ sinh lại là váy. Lúc này, bộ váy đồng phục được mặc trên người nữ sinh này trông có vẻ hết sức xinh đẹp.
Thế nhưng, hai chữ xinh đẹp căn bản không đủ để miêu tả nữ sinh này, ngũ quan của nàng tinh xảo không tì vết, mái tóc dài đen nhánh như gỗ mun, thân thể nàng yểu điệu cao ráo, mà quan trọng hơn chính là khí chất của nàng, thanh thuần thoát tục.
Hạ Chí mơ hồ có chút xuất thần, hắn có thể trực tiếp hô lên tên của mỗi học sinh trong lớp củi mục, mà đương nhiên, nữ sinh này cũng không ngoại lệ.
Nữ sinh tên Mạc Ngữ, mà Mạc Ngữ lại là giáo hoa được cả trường trung học phổ thông Minh Nhật công nhận.
Thân là giáo hoa, Mạc Ngữ không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ và khí chất phi phàm, nàng còn là học phách chân chính. Thành tích của nàng, dù đặt ở toàn bộ thành phố Thanh Cảng, cũng tương đối xuất sắc. Cũng chính vì vậy, mọi người nghĩ mãi mà không rõ vì sao trước đây Mạc Ngữ lại lựa chọn học ở trường trung học phổ thông Minh Nhật. Cho tới bây giờ, đây vẫn là một chuyện chưa có lời giải ở trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Mà ở trường trung học phổ thông Minh Nhật, Mạc Ngữ cũng như con bò đi lạc, mặc kệ là khi đi học hay là khi tan học, phần lớn thời gian nàng đều đeo tai nghe điện thoại, dường như nàng muốn che hết tất cả hỗn loạn trong thế giới này. Hơn nữa, Mạc Ngữ vốn là học sinh thuộc về lớp thiên tài, nhưng bản thân nàng lại chủ động xin tới lớp củi mục. Về phần vì sao nàng muốn làm như thế, có tin đồn nàng không muốn làm bạn với một đám quái thai, nhưng cũng có tin đồn nói rằng, thật ra Mạc Ngữ chỉ không muốn bị người theo đuổi quấy rầy.
Lớp củi mục có tổng cộng hai mươi mốt nam sinh, nếu có người muốn đuổi theo Mạc Ngữ, chỉ cần nửa phút sau, hai mươi mốt thổ hào này sẽ dạy người cách làm người. Về phần hai mươi mốt nam sinh này có thể quấy rầy Mạc Ngữ hay không, bởi vì từ lúc mới bắt đầu, Mạc Ngữ đã nói một câu.
"Muốn đuổi theo ta, chờ khi các ngươi có thể giàu hơn ta rồi lại nói." Đây chính là những lời Mạc Ngữ nói với hai mươi mốt nam sinh kia, sau đó, đám nam sinh này cũng không có biện pháp nào.
Không sai, Mạc Ngữ chính là người thổ hào nhất trong lớp thổ hào.
Bên kia, Mạc Ngữ đã ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, mà trong mắt Hạ Chí lại thoáng qua một tia khác thường. Sau đó, bước chân hắn cũng động.
Hạ Chí không đi về phía Mạc Ngữ mà đột nhiên xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, ngươi đã đến rồi, ta đang chờ ngươi đấy."
Lại một lần nữa bị gọi là Đồng Đồng, mỹ nữ hiệu trưởng đang muốn từ băng sơn hóa thành hỏa sơn bộc phát, nhưng Hạ Chí đã nhìn về phía bên cạnh nàng, có chút khách khí chào hỏi: "Lý lão sư, ngươi cũng ở đây sao, ngươi có khỏe không?"
Lúc này, hai nữ hài đẹp mới vừa bước vào căn tin, một người trong đó chính là băng sơn nữ hiệu trưởng Thu Đồng, mà người còn lại lại chính là nữ lão sư xinh đẹp Lý Phương đã nhảy lầu hai giờ trước.
Có người nói mỹ nữ không thích xuất hiện cùng lúc với một mỹ nữ khác, thật ra đây là chuyện rất hợp lẽ thường, tựa như Lý Phương. Bình tĩnh mà xem xét, nàng thực sự rất xinh đẹp, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc người cũng có vóc người, mà khi nàng xuất hiện cùng một lúc với Thu Đồng, chắc chắn nàng sẽ bị xem nhẹ. Mặc dù nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng cho dù là khuôn mặt hay là vóc người đều có chênh lệch rất rõ ràng so với Thu Đồng, mà trên phương diện khí chất, nàng càng kém một mảng lớn.
Nhưng lúc này, thoạt nhìn tâm tình của Lý Phương rất không tồi, nụ cười trên khuôn mặt nàng càng thêm sáng rỡ: "Cảm ơn Hạ lão sư, ta rất tốt."
Ngay sau đó, trên mặt Lý Phương lại hiện lên vẻ áy náy: "Thật xấu hổ, Hạ lão sư, ta vốn muốn tới cảm ơn ngươi, nhưng ta không biết ngươi đã có hẹn với hiệu trưởng từ trước, ta không nên quấy nhiễu hai người..."
"Lý lão sư, ta không có hẹn với hắn." Thu Đồng không nhịn được ngắt lời Lý Phương, trong lòng rất phiền muộn, nàng biết bản thân lại bị hiểu lầm.
"À, không sao không sao." Hạ Chí cũng tiếp lời, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn, "Lý lão sư, ngươi thực sự đến để cảm ơn ta sao? Vậy thì quá tốt, vừa lúc ta cũng cần ngươi giúp ta một việc."
Thu Đồng ngẩn ra, ngay sau lại nổi giận: "Hạ Chí, nào có người tri ân cầu báo như ngươi?"
Không đợi Hạ Chí đáp lời, Thu Đồng lại nhìn về phía Lý Phương: "Lý lão sư, đừng để ý đến hắn!"
"Không việc gì, Thu hiệu trưởng, Hạ lão sư là ân nhân cứu mạng của ta, ta cảm ơn hắn là chuyện phải làm." Lý Phương lại vẫn tươi cười sáng rỡ như trước, nàng nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt có làn sóng lưu chuyển, "Hạ lão sư, ngươi cần ta giúp ngươi làm gì? Ngươi cứ việc nói, mặc kệ là chuyện gì ta cũng sẽ giúp ngươi."