Tôn Diệu Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy cung kính trước mặt thì lại lộ ra chút hứng thú, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn Tề Lãng, sau đó lại nhìn người thanh niên sắc mặt cung kính, cúi đầu cẩn thận không dám ngước đầu lên sau lưng Tề Lãng, đột nhiên cười nói:
- Đây là Tề Nhạc Minh con trai ông?
Tuy Tề Lãng nghe Sơn trường đại nhân này nói vậy thì sắc mặt khá lúng túng nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ. Đối mặt với vị Sơn Trường đại nhân của Cổ Môn hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, lão càng không dám có chút không vui, vội vàng cung kính nói:
- Sơn Trường đại nhân, đây chính là khuyển tử Nhạc Minh!
Sau khi dứt lời, lão vội vàng trợn mắt nhìn Tề Nhạc Minh bên cạnh một cái, nói:
- Nhạc Minh, còn không mau bái kiến Sơn Trường đại nhân!
- Vâng...
Tề Nhạc Minh luôn khẽ cúi đầu không dám tùy tiện ngẩng đầu lên vội vàng tiến lên một bước, chắp tay kính cẩn nhỏ giọng chào hỏi:
- Nam Cương Tề Nhạc Minh bái kiến Sơn Trường đại nhân!
- Ừm ừm... . Không tệ, không tệ!
Tôn Diệu Nguyệt khá hứng thú nhìn Tề Nhạc Minh trước mặt, ánh mắt lòng vòng quanh Tề Nhạc Minh hai vòng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Tuấn tú lịch sự... Dáng dấp không kém gì so với Giang Khương kia!
- Á...
Nghe vị Sơn Trường đại nhân này đột nhiên nói vậy, sắc mặt Tề Nhạc Minh lập tức đỏ lên. Thế nào là dáng dấp cũng không kém gì Giang Khương kia? Vị Sơn Trường đại nhân này có ý gì? Thế này là đang muốn xát muối lên vết thương của người ta sao?
Tề Lãng đứng bên thấy mặt con trai mình đỏ lên, hai vai run rẩy thì sợ thằng nhóc này không kìm được đắc tội với Sơn Trường đại nhân. Lão vội vàng tiến lên một bước, cung kính chắp tay cười khan nói:
- Đa tạ Sơn Trường đại nhân khen, có điều khuyển tử sao có thể so với Giang... Ủy viên thường vụ Giang kia, kém xa lắm, kém xa lắm...
- Chậc chậc... Tề gia chủ đừng khiêm tốn... Tôi thấy con trai ông dáng dấp không tệ, da dẻ mịn màng, bộ dạng cũng đàng hoàng...
Nói xong, Tôn Diệu Nguyệt còn đưa tay sờ cằm vừa nhìn Tề Nhạc Minh. Sau khi đánh giá từ trên xuống dưới hai lượt, đột nhiên nói:
- Nào, Ngẩng đầu lên, cho bổn Sơn Trường nhìn thử nào!
Tề Nhạc Minh nghe thấy vị Sơn Trường đại nhân cổ quái này nói vậy thì mặc dù không biết rốt cuộc vị Sơn Trường đại nhân này muốn gì, y cũng không dám có chút bất kính, vội vàng đỏ mặt ngẩng đầu lên, để vị Sơn Trường đại nhân này... phẩm định...
Có điều y cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Sơn Trường đại nhân. Trước đây y đã từng nghe rất nhiều tin đồn về vị Sơn Trường đại nhân này nên gã không dám chọc giận đối phương. Nếu chọc giận đối phương, chỉ e ngay cả cha mình cngx không cứu được mình.
Có điều tim y đập mạnh, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ vị Sơn Trường đại nhân này coi trọng mình rồi sao?”
Mặc dù y không dám nhìn thẳng đối phương, nhưng cũng liếc mắt nhìn sơ. Vị Sơn Trường đại nhân đối diện dáng người sexy, hơn nữa khuôn mặt hình như xinh đẹp đúng như lời đồn.
Nghĩ tới đây, tim y càng đập mạnh hơn, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu vị Sơn Trường đại nhân này thật sự coi trọng mình. Đây chính là chuyện tốt... Đúng là leo được cành cao. Có vị này ở sau làm chỗ dựa, sau này còn cần phải cẩn thận, gặp ai ở Cổ Môn cũng phải cẩn thận chào hỏi nữa sao? Sau này dù đụng phải Giang Khương e là cũng không cần phải sợ...”
Tề Nhạc Minh nghĩ vậy. Tề Lãng đứng cạnh nhìn thấy hành động của vị Sơn Trường đại nhân trong truyền thuyết trong lòng cũng đầy nghi ngờ. Có điều lão không nghĩ như Tề Nhạc Minh. Với kinh nghiệm của lão dĩ nhiên có thể nhìn thấy, mặc dù trong đôi mắt đẹp của vị Sơn Trường đại nhân này đầy ý cười nhưng không hề có tia đặc biệt nào khác, ánh mắt rất trong sáng... Chỉ giống như đang thật sự ngắm đứa con trai kia của mình vậy.
Có điều, đừng nói là lão không hiểu rốt cuộc vị Sơn Trường đại nhân này muốn gì, mà ngay cả Lưu Phong cùng với Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đứng sau lưng Tôn Diệu Nguyệt cũng không hiểu nỗi rốt cuộc Tôn Diệu Nguyệt muốn làm gì.
Lưu Phong còn đỡ, sớm đã quen với hành động cử chỉ của Sơn Trường đại nhân này. Nhưng Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thân là đệ tử của người ta lúc này nhìn thấy động tác của sư phụ mình sắc mặt cũng ửng đỏ...
“Sư phụ mình sao cứ bất lịch sự vậy? sao có thể nhìn chằm chằm một người đàn ông khác như vậy chứ?”
Trong lòng hai người thầm oán như vậy. Lúc này Tôn Diệu Nguyệt đột nhiên hài lòng gật đầu cười, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hai đệ tử sau lưng, vui vẻ kêu lên:
- Tới đây tới đây... Thanh Linh, Tiểu Vũ, hai con tới nhìn đi... Tề Nhạc Minh này dáng dấp không tệ, sư phụ cảm thấy so với Giang Khương còn đẹp trai hơn nhiều ấy...
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ thấy sư phụ một mình mất mặc chưa đủ, còn kéo thêm hai người mất mặt thì sắc mặc đều đen thui.
Tôn Diệu Nguyệt thấy hai đệ tử nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ thì cuối cùng hơi tức giận, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Vẻ mặt các con là có ý gì đấy?
- Sư phụ đang chọn cho hai con đấy... Nào nào, thằng nhóc này có chỗ nào là không đẹp bằng Giang Khương kia chứ? Mặc dù... mặc dù cái đó, thực thực yếu hơn Giang Khương một chút, nhưng chỉ cần được bồi dưỡng tốt... Sau này sẽ không thua thằng nhãi kia đâu...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lại càng đen hơn.
Còn cha con Tề gia bên cạnh nghe thấy vậy, lúc này đừng nói Tề Nhạc Minh, ngay cả tim cả Tề Lãng cũng không kìm được đập thình thịch. Chẳng lẽ Sơn Trường đại nhân nhìn trúng con trai mình, muốn gả đệ tử của cô ta cho con trai mình sao? Hơn nữa còn nói sẽ bồi dưỡng thật tốt...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tề Lãng vui mừng đến mức đỏ ửng. Nếu thật sự có thể kết quan hệ sui gia với Sơn Trường đại nhân, sau này chẳng phải Tề gia một bước lên trời sao? Sau này cho dù trước mặt Tuyên Năng, thân phận của mình cũng không thấp hơn chút nào... Ông có con rể là Ủy viên thường vụ Thiên Y viện, sui gia của chúng tôi cũng là Sơn Trường của Cổ Môn...
Lúc này tim Tề Nhạc Minh càng đập mạnh, cuối cùng không kìm được ngẩng đầu nhìn hai bóng dáng xinh đẹp đứng cách đó không xa một cái.
Sau khi len lén liếc nhìn, đôi mắt y liền sáng lên. Đệ tử của Sơn Trường đại nhân Cổ Môn bên đó cho dù là ai cũng xinh đẹp vô cùng. Cô bên trái xinh đẹp kinh người, cô bên phải thanh tú đáng yêu... Cho dù là ai thì cũng không hề kém Tuyên Tử Nguyệt... Nếu tùy tiện gả cho mình một người, vậy thì lần này đúng là phát tài to rồi...
Nghĩ tới đây trong lòng Tề Nhạc Minh càng thêm vui mình, tái ông mất ngựa biết vui hay buồn mà...
Nếu cưới các cô, có thể nói là tốt hơn cưới Tuyên Tử Nguyệt gấp ngàn vạn lần. Con gái của gia chủ Tuyên gia so với đệ tử chân truyền của Sơn Trường đại nhân Cổ Môn, thân phận này chênh lệch mười tám ngàn dặm.
Trong lúc cha con Tề gia đang hưng phấn thì sắc mặt hai cô gái bên kia xanh đen. Đặc biệt là Từ Thanh Linh, trong đôi mắt như thu thủy của cô bắt đầu tràn ngập khí tức nguy hiểm...
Hai cô đã không còn hai sinh viên thuần khiết không biết chuyện đời trong trường như trước nữa. Hai người liếc mắt nhìn vài cái liền phát hiện tia hưng phấn trong mắt hai cha con kia, càng không nói đến tia hưng phấn cùng thèm thuồng trong mắt Tề Nhạc Minh...
Ánh mắt như vậy, hàng ngày hai cô đã nhìn thấy trong mắt không ít thanh niên Cổ Môn...
Mặc dù có thể Tề Nhạc Minh không biết thân phận thật sự của hai người họ, nhưng hai người họ lại biết Tề Nhạc Minh là ai. Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cho nên dĩ nhiên là họ không thể nào có thiện cảm với Tề Nhạc Minh. Tuy họ mơ hồ đoán ra Tề gia hình như đã phản bội Thiên Y viện, chạy đến Cổ Môn, nhưng không ngờ lần này lại đụng phải chuyện này.
Hơn nữa còn vì vị sư phụ không đáng tin cậy của mình mà bị hai cha con xấu xa này để mắt tới.
Lúc này Môn chủ Cổ Môn Lưu Phong ở bên cũng có chút dở khóc dở cười. Tuy ông biết trước nay vị Sơn Trường đại nhân này hành xử hơi quái đản nhưng không ngờ, lần này không biết sao vị Sơn Trường đại nhân này lại bị hai đệ tử của cô chọc giận.
Nhưng lúc này, ông cũng thầm đồng tình cho hai cha con Tề gia. Họ chọc vào vị Sơn Trường đại nhân này và hai đệ tử của cô không biết là chyện tốt hay chuyện xấu... Có điều trông có vẻ khả năng là chuyện xấu tương đối lớn!