Chuyện tốn công vô ích, hơn nữa cũng không cần thiết, Giang Khương sẽ không làm.
Người tin tưởng hắn tất nhiên sẽ tin tưởng hắn. Còn đã không tin, cho dù có giải thích đến cỡ nào cũng không tin.
Giống như bây giờ, hắn biết ở Thiên Y Viện lúc này đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng chẳng có bất kỳ lời giải thích dư thừa. Thậm chí ngay cả điện thoại cầm tay cũng không mang theo. Nếu chuyện này do hắn gây nên, như vậy sẽ do hắn giải quyết.
Vốn hắn thật sự có chút không giải thích được chuyện của nữ Bá tước Eva, huống chi lần này hắn mang Tế Thế Đỉnh chạy đến Birmingham. Cho dù không có chuyện của nữ Bá tước Eva, hội Viện ủy tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn mang Tế Thế Đỉnh đến hang ổ của Huyết tộc.
Cho nên, hắn mới lén lút mang Tế Thế Đỉnh đi. Điều hắn cần làm là không để cho Thiên Y Viện xác định được vị trí của hắn, tránh Chu Thế Dương chơi xấu, phái người của phòng làm việc Thiên Y Viện ở Birmingham tiến hành truy sát hắn.
Thực lực của những thành viên Thiên Y Viện trú đóng gần Huyết tộc tất nhiên không thể coi thường. Ít nhất Giang Khương tin rằng, bọn họ muốn gây phiền phức cho hắn là chuyện rất đơn giản.
Giống như suy nghĩ của Giang Khương, không khí trong phòng họp lúc này đang đóng băng. Đường đường là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, thành viên dự thính hội Viện ủy, lại mang trấn viện chi bảo đến đầu hàng địch. Mặc dù vẫn chưa chắc chắn trăm phần trăm, nhưng tình huống trước mắt xem ra, khả năng là cực kỳ lớn.
Cho dù là La Thiên Minh, lúc này cũng không đứng ra giải thích cho Giang Khương. Bởi vì có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng vô ích thôi. Chỉ có thể chờ Giang Khương trở lại thì mới hiểu được rốt cuộc Giang Khương muốn làm cái gì.
- Nhất định phải yêu cầu phòng làm việc ở Birmingham dốc toàn lực tiến hành truy tìm Giang Khương. Một khi chắc chắn vị trí của Giang Khương, lập tức chặn đánh, phải đem bằng được Tế Thế Đỉnh trở về.
Nghe lời nói của Chu Thế Dương, không có bất kỳ thành viên nào của hội Viện ủy phản đối. Đến nước này rồi, tuy nói khả năng có thể mang về Tế Thế Đỉnh rất nhỏ, nhưng Thiên Y Viện không thể không có động tác. Còn nếu phát hiện ra Giang Khương, hơn nữa Giang Khương còn có thể mang Tế Thế Đỉnh về cùng, vậy thì còn gì tốt bằng.
La Thiên Minh cũng không phản đối. Tình huống bây giờ chỉ có thể như vậy. Nếu Giang Khương có thể bình an mang Tế Thế Đỉnh trở về, vấn đề dĩ nhiên sẽ không lớn. Nhưng nếu...
- Mục tiêu đã hạ xuống.
Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của U Linh, hai mắt Giang Khương nheo lại, trầm giọng nói:
- Xác nhận phương thức đối phương rời khỏi ở phi trường.
- Đối phương đã chuẩn bị năm chiếc SUV, 85% sẽ sử dụng chúng để trở về lâu đài Lisin. Xác nhận xong!
Giang Khương thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngồi xe rời khỏi phi trường Birmingham, mấy điểm phục kích mà hắn ghi nhớ đều có thể sử dụng, lập tức nói:
- Xin giám sát động tĩnh của đối phương.
- Không thành vấn đề. Chúng tôi đã lưu phương tiện theo dõi trên một chiếc xe, tùy thời thông qua vệ tinh tiến hành quản chế.
- Vâng, cảm ơn.
Cúp điện thoại, Giang Khương đẩy cửa bước xuống xe. Nơi này là một khu rừng nhỏ, là địa điểm phục kích thích hợp đầu tiên. Điều bây giờ cần làm là chờ đám người Hầu tước Ryan đi ngang qua nơi này.
Xiết chặt đoản đao đang vác trên lưng, đồng thời kéo cổ áo kín lại một chút. Đêm ở Birmingham vẫn tương đối giá rét. Hắn ngửa đầu thở ra một hơi, trong nháy mắt biến thành một làn sương trắng rồi chậm rãi tiêu tán.
Hắn giơ tay đẩy cặp mắt kính. Nhìn số liệu hiện lên bên trên mắt kính và thanh kim chỉ điều hướng, Giang Khương khẽ thở dài. Sau lưng hắn không phải là một người mà là cả một Thiên Y Viện tồn tại. Nhưng không nghĩ đến bây giờ vẫn chỉ có một mình tác chiến.
Cười khổ, Giang Khương lắc đầu. Tế Thế Đỉnh cũng đã mang ra ngoài, có thể nói là một trận sống mái. Nếu bây giờ xảy ra rắc rối, đúng thật là phiền toái.
Chỉ có thể tận hết sức lực, hy vọng Tế Thế Đỉnh có thể đáng tin một chút.
Nghĩ xong, hắn mở cửa sau lôi cái rương ra, nhẹ nhàng cầm tai đỉnh nhấc lên, sau đó đặt xuống đất.
Nhìn nắp đỉnh mà hắn hao phí hết khí lực mới tạo ra được, Giang Khương cười khổ, sau đó ném nắp đỉnh vào trong rương, đặt mông ngồi lên trên đỉnh, nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, một xe, một đỉnh, một người lặng im, không hề có chút khí tức nào.
Chỉ có mắt kính Giang Khương là không ngừng hiển thị số liệu.
Giang Khương nhắm mắt, dường như không phát hiện số liệu có sự biến hóa, nhưng tay của hắn vẫn nhẹ nhàng xoa tai đỉnh, một luồng khí tức vô hình đang liên hệ hắn và Tế Thế Đỉnh với nhau.
Không biết qua bao lâu, nơi Giang Khương ngồi nóng lên. Thân đỉnh tản ra khí tức chỉ có Giang Khương mới cảm nhận được.
Qua một thời gian nữa, khí tức chập chờn trên thân đỉnh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng mãnh liệt. Lúc này Giang Khương mới mở mắt ra, nhìn số liệu hiển thị trên mặt kính, hai mắt lóe lên tia nóng, đưa tay đè ống nghe, nói:
- Xác nhận vị trí đối phương.
- Đối phương đang di chuyển về phía anh. Trước mắt còn cách hai ngàn thước.
Nghe U Linh xác nhận, Giang Khương hít một hơi thật sâu, đột nhiên lăng không bay lên. Sau khi đáp xuống vị trí một ngọn cây, lúc này mới ngừng lại, sau đó lại lặng yên bay theo một hướng khác.
Giang Khương cứ như vậy mà ngồi trên Tế Thế Đỉnh, không một tiếng động bay sang một ngọn cây khác.
Lúc này, trên con đường cách đó không xa, mấy ánh đèn xe truyền đến, càng lúc càng gần.
Giang Khương nheo mắt, hai con ngươi nhanh chóng co rúc.
- Đến rồi.
Giang Khương thở hắt ra, ánh mắt nhắm lại, tay trái nắm tai đỉnh, cả người hòa cùng một thể với Tế Thế Đỉnh, tay phải nhẹ nhàng đưa ra ngoài.