Nghe thấy Chủ nhiệm Lý cố ý nhắc nhở, Giang Khương cũng rõ. Lão đại của hệ thống y tế đang ở trong báo cáo công việc với lãnh đạo. Một tên lâu la nhỏ bé như hắn dù tới chữa bệnh cho lãnh đạo, nhưng dù sao cũng nằm trong quản hạt của người ta. Đợi lát nữa nếu thấy đối phương ra ngoài, tiểu lâu la hắn đây dù thế nào cũng phải tỏ thái độ tương đối khiêm nhường. Đây cũng chính là lý do Chủ nhiệm Lý cố ý chỉ điểm cho hắn ai ở bên trong.
Dĩ nhiên Chủ nhiệm Lý có ý tốt. Tuy Giang Khương không lăn lộn chốn quan trường, nhưng lão đại chủ quản trước mặt, cho dù đối phương không nhận ra cậu, cũng chưa chắc sẽ không chú ý đến cậu, cậu vẫn nên tỏ vẻ thân cận một chút, tiện thể cũng lộ mặt ra.
Lúc này Tiểu Trương đứng bên cạnh rất tinh ý bưng đến cho Giang Khương một ly trà. Người này được Chủ nhiệm Lý chiếu cố như vậy, dĩ nhiên không phải người bình thường.
Họ không phải đợi lâu lắm, có người nhanh chóng đẩy cửa bước ra. Chủ nhiệm Lý liền đứng dậy cười bước đến, bắt tay với Sở trưởng Bạch.
- A... Chủ nhiệm Lý, ban nãy tới không thấy anh... Tôi còn nói lão Bạch tôi tới mà anh chẳng chịu lộ diện dây...
Sở trưởng Bạch khoảng năm mươi tuổi, là một quan lớn cấp sở có thực quyền. Nhưng ông gặp Chủ nhiệm Lý vẫn rất khách khí.
Lúc này Chủ nhiệm Lý cũng nhiệt tình nói:
- Xin lỗi Sở trưởng Bạch, ban nãy ra ngoài có chút việc, không thể đích thân tiếp đãi, thật sự xin lỗi.
Lúc này dĩ nhiên Giang Khương không thể cứ ngồi ở đó nữa mà đã sớm đứng dậy, mỉm cười đứng cạnh. Cho dù Chủ nhiệm Lý có giới thiệu hay không, hắn vẫn phải làm như vậy, nếu không hắn sẽ thật sự để lại ấn tượng không tốt với lão đại chủ quản này. Hắn thì không sao, nhưng sợ sẽ đem đến ảnh hưởng không tốt cho Hồ lão.
Sở trưởng Bạch kia dĩ nhiên cũng chú ý đến Giang Khương đứng sau lưng Chủ nhiệm Lý. Ông nhìn hai lần thì thấy là một thằng nhóc cực kỳ trẻ tuổi nên cũng chú ý nhiều hơn một chút. Dù sao nhìn bộ dạng cũng biết là do Chủ nhiệm Lý dẫn đến. Tên nhóc này có thể khiến Chủ nhiệm Lý đích thân dẫn đến gặp Tỉnh trưởng La, dĩ nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản.
- Sở trưởng Bạch... Để tôi giới thiệu một chút. Vị này là nhân tài ưu tú mới nổi trong hệ thống các anh đấy...
Lúc này dĩ nhiên Chủ nhiệm Lý cũng vui vẻ tặng cho Giang Khương một nhân tình, thể hiện một chút với Giang Khương.
Lúc này Giang Khương cũng bất đắc dĩ, hắn thật sự không có chút ý định muốn chào hỏi vị lão đại chủ quản này. Nhưng Chủ nhiệm Lý người ta đã nhiệt tình giới thiệu. Dĩ nhiên hắn cũng phải vội vàng bước đến.
Nghe Chủ nhiệm Lý giới thiệu, hai mắt Sở trưởng Bạch lóe lên, thật không ngờ người này là cấp dưới của mình.
- Vị này là Giang Khương đệ tử của y sư Hồ Khánh Nguyên... Là một thanh niên rất có tiền đồ. Lần này thắt lưng bị đau của Tỉnh trưởng đã có chuyển biến rất tốt, hơn một nửa công lao là của Giang Khương đấy...
Lời đánh giá này của Chủ nhiệm Lý cũng không quá, Sở trưởng Bạch cũng nghe được ý tứ trong đó. Ông lập tức nở nụ cười thưởng thức. Hơn nữa ông cũng từng nghe nói đến tên Giang Khương. Lần này trong tỉnh mở một hội thảo nghiên cứu Trung y, tên tuổi của thằng nhóc này cũng khá nổi.
Lúc này dĩ nhiên Giang Khương cũng phải nể mặt người ta, liền hơi cúi người đưa tay sang, mỉm cười nói:
- Chào Sở trưởng ạ!
- Xin chào xin chào... thằng nhóc không tệ nhỉ, theo Hồ lão có tiền đồ lắm đấy...
Sở trưởng Bạch bắt tay Giang Khương, mỉm cười nói:
- Tiểu Giang hả. Lần này cậu nổi tiếng trong giới Trung y chúng ta rồi đấy, cố gắng nhé... Tôi mong chờ biểu hiện của cậu trong Thi đấu truyền thừa Trung y đấy!
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, chắc chắn tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo...
Gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, mấy năm nay nhân vật gì Giang Khương cũng đã gặp, dĩ nhiên ứng đối rất tốt.
Lúc này Chủ nhiệm Lý đứng bên nhìn Giang Khương, cũng âm thầm gật đầu. Bác sĩ Tiểu Giang này tuy tuổi còn trẻ, nhưng đối nhân xử thế lão luyện, đối mặt với lãnh đạo không kiêu ngạo không tự ti, lời nói tự nhiên, quả nhiên là tiền đồ vô lượng.
Sau khi tiễn Sở trưởng Bạch đi, Chủ nhiệm Lý mới dẫn Giang Khương đến phòng làm việc của Tỉnh trưởng La.
- A... Tiểu Giang tới rồi đấy hả, ngồi ngồi... đợi tôi xem xong văn kiện này nhé...
Đối diện Giang Khương, Tỉnh trưởng La chẳng hề ra vẻ. Sau khi ông cười với Giang Khương liền ra hiệu bảo Giang Khương ngồi xuống, sau đó tiếp tục xem văn kiện của mình.
Dĩ nhiên Giang Khương không gấp. Hắn ngồi xuống sofa bên cạnh, tùy tiện nhìn phòng làm việc của Tỉnh trưởng.
Hắn không phải chờ quá lâu, Tỉnh trưởng La đã mỉm cười đi đến, ngồi xuống bên cạnh Giang Khương, cười nói:
- Bác sĩ Tiểu Giang đợi lâu không...
- Đâu có, Tỉnh trưởng một ngày xử lý trăm công nghìn việc, cháu chờ một chút có là gì...
Giang Khương khẽ mỉm cười nói.
- Được, hôm nay Hồ lão có việc, nếu vậy đành phải phiền bác sĩ Tiểu Giang rồi...
Khi ở phòng làm việc của Tỉnh trưởng La, dĩ nhiên không thể trì hoãn quá nhiều thời gian nên ông cũng không nói quá nhiều lời khách sáo, lập tức đưa tay ra.
Giang Khương mỉm cười, sau đó lấy túi nhỏ tùy thân ra, đặt chiếc gối chẩn mạch lên giữa chiếc bàn nhỏ, sau đó bắt mạch cho Tỉnh trưởng La.
Trước đây đều do thầy bắt mạch cho Tỉnh trưởng La, đây là lần đầu tiên Giang Khương bắt mạch cho nên không dám chậm trễ. Sau khi hắn bình tâm tĩnh khí cẩn thận điều chỉnh lại hơi thở của mình liền bắt mạch cho Tỉnh trưởng La.
Có điều hắn vừa bắt mạch được nửa phút thì phát hiện mạch tượng của Tỉnh trưởng La không đều. Hắn lập tức chau mày, sau đó mỉm cười nói với Tỉnh trưởng La:
- Tỉnh trưởng cho cháu xem thử đầu lưỡi ạ!
Tỉnh trưởng La thấy Giang Khương hơi nhíu mày tâm tình vốn thoải mái hơi căng thẳng lại. Tuy Giang Khương chỉ là học trò của Hồ lão y sư, nhưng dĩ nhiên Tỉnh trưởng La biết bản lĩnh của học trò này gần như không kém thầy, cho nên ông lập tức lè đầu lưỡi ra.
- Bựa lưỡi ửng đỏ, đầu lưởi đỏ... Mạch không đều, đây là hiện tượng tâm hỏa bị viêm...
Giang Khương nhìn thoáng qua liền gật đầu, sau đó cười nói:
- Có thể do gần đây công việc Tỉnh trưởng bận rộn, sự vụ nhiều, buổi tối cũng không ngủ ngon giấc!
- A... đúng, bác sĩ Tiểu Giang có thể nhìn ra được chuyện này sao?
Sau khi nghe Giang Khương nói xong, Tỉnh trưởng La sửng sốt, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, vội vã cười nói:
- Cậu xem thử xem còn vấn đề gì khác không?
Giang Khương mỉm cười, nói:
- Chủ yếu có thể là trong lòng Tỉnh trưởng có nhiều chuyện phiền muộn, dẫn đến tâm hỏa vị viêm, đêm phiền nhiễu khó ngủ... Vết thương cũ ở lưng đã tốt hơn nhiều... Đợi chút nữa cháu tăng thêm chút thuốc điều trị, chứng mất ngủ sẽ được cải thiện nhiều. Nhưng còn về mặt cảm xúc thì phải do Tỉnh trưởng chú tự điều chỉnh thôi.
- Được được... Không ngờ bác sĩ Tiểu Giang chữa trị ngoại thương giỏi, khoa nội cũng được chân truyền của Hồ lão.
Trong lòng Tỉnh trưởng La thật sự rất tán dương, cậu nhóc này chỉ dựa vào bắt mạch có thể nhận ra gần đây cảm xúc của mình không tốt, thậm chí là mất ngủ. Đúng là không đơn giản.
Giang Khương cũng không kéo dài thời gian, liền cầm bút giấy xoẹt xoẹt viết ra đơn thuốc. Chưa đến nửa phút sau, đơn thuốc đã được kê xong, giao cho Chủ nhiệm Lý ngồi bên cạnh sau đó cười nói với Tỉnh trưởng La:
- Đơn thuốc này có hiệu quả thông kinh hoạt lạc chữa trị đau lưng, cũng có tác dụng giảm phiền não trong lòng. Tỉnh trưởng La uống ba thang, chứng mất ngủ chắc chắn sẽ được cải thiện nhiều, đến lúc đó cháu sẽ khám lại cho Tỉnh trưởng!
- Được được, làm phiền bác sĩ Tiểu Giang rồi...
Tỉnh trưởng La đã đặt Giang Khương và Hồ lão y sư ngang hàng rồi. Một thanh niên có thể chữa được vết thương cũ của ông, hơn nữa nội khoa cũng lợi hại. Trước bản lĩnh như vậy, tuổi tác thực sự chẳng là gì cả.
- Ở đây có chỗ nào yên tĩnh không ạ? Cháu xoa bóp cho Tỉnh trưởng thêm lần nữa nhé?
Giang Khương mỉm cười nói.
- Có... đến phòng nghỉ của tôi nhé...
Tỉnh trưởng La mỉm cười đứng dậy. Vốn hôm nay ông muốn Giang Khương đến là để tiếp tục xoa bóp cho ông, cho nên dĩ nhiên đã có sắp xếp trước.
Giang Khương đi theo Tỉnh trưởng La vào phòng nghỉ. Hắn biết những lão đại cấp bậc thế này trong phòng làm việc đều sẽ có nơi như thế. Nhưng hắn không ngờ nơi này lại xa hoa đến vậy.
Bên trong cũng có một gian phòng, bên ngoài giống như một phòng khách nhỏ, chỉ có thêm một cái ghế xoa bóp tương đối cao cấp. Bên trong là một căn phòng rất lớn, ngoại trừ những thiết bị thường dùng như TV, còn có một phòng vệ sinh với thiết bị xa hoa.
Tỉnh trưởng La ở phòng trong thay một bộ quần áo rộng, sau đó mới mời Giang Khương vào. Ông nằm lên giường, nhìn Giang Khương cười nói:
- Như vậy thế nào?
Giang Khương cười cười gật đầu nói:
- Được rồi ạ...
Giang Khương lập tức đến phòng vệ sinh rửa sạch tay rồi bắt đầu xoa bóp cho Tỉnh trưởng La.
Giờ Giang Khương đã nắm rất rõ tình hình của Tỉnh trưởng La nên không cần phải kiểm tra thêm nữa. Hắn trực tiếp đưa tay ấn lên chỗ vết thương cũ kia rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Cùng với những ngón tay linh hoạt của Giang Khương bắt đầu kích thích những cơ thịt chỗ sống lưng Tỉnh trưởng La. Vẻ mặt Tỉnh trưởng La cũng bắt đầu lộ nét sảng khoái. Hiện tại Tỉnh trưởng La tương đối mong chờ lần xoa bóp mỗi tuần một lần này. Giang Khương xoa bóp không chỉ giúp thắt lưng ông bớt đau nhức, mà khi xoa bóp còn cực kỳ sảng khoái. Hơn nữa sau mỗi lần xoa bóp xong ông cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn.
Nếu không phải Giang Khương nói mỗi tuần xoa bóp một lần là được, thậm chí ông muốn mỗi tuần nên xoa bóp vài lần.
Lần này, dưới thủ pháp của Giang Khương, Tỉnh trưởng La bắt đầu rên hừ hừ. Chủ nhiệm Lý ngồi bên nở nụ cười mỉm. Giờ ông đã quen với biểu cảm này của ông chủ luôn luôn nghiêm túc của mình.
Ông biết bây giờ ông chủ đang sảng khoái muốn chết. Đây là cảm giác vừa đau đớn vừa sung sướng.
Lúc này những ngón tay của Giang Khương dần cảm thấy hơi tốn sức khiến hắn không khỏi khẽ nhíu mày. Sau đó hắn bắt đầu dùng thêm sức.
Có điều khi hắn bắt đầu dùng sức liền cảm thấy chỗ khí hải ở bụng dưới có một cỗ nhiệt lờ mờ dâng lên. Dòng khí ấm áp lờ mờ từ bụng dưới nhanh chóng dâng lên, sau đó thuận theo thái âm phế kinh của hai cánh tay nối thẳng đến ngón tay Giang Khương.
Trong lòng Giang Khương hơi khựng lại, cảm nhận dòng nhiệt lưu khiến người ta cực kỳ dễ chịu này nhưng tay vẫn không hề dừng lại. Sau đó hắn nhanh chóng cảm thấy, ngón tay vốn hơi mỏi của mình lúc này dưới dòng nhiệt lưu, cảm giác nhức mỏi nhanh chóng biến mất, hơn nữa còn trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Thậm chí ngay cả những cơ thịt hơi cứng ngắc của Tỉnh trưởng La dưới tay Giang Khương, giờ dưới sức mạnh của ngón tay dường như cũng không quá khó kích thích.
Giang Khương chậm rãi thở hắt ra, thật không ngờ luồng nội khí này của mình lại có tác dụng như vậy. Khuôn mặt hắn cũng lập tức dần thả lỏng.
Có điều, khi vẻ mặt Giang Khương bắt đầu dần thả lỏng, trên khuôn mặt của Tỉnh trưởng La lại bắt đầu lộ ra vẻ quái dị.