Thấy Bạch phu nhân nhìn mình, Giang Khương mỉm cười, biểu hiện vô cùng tự tin.
Nhìn thái độ tự tin của Giang Khương, Bạch phu nhân cũng có chút dao động. Bây giờ bà quả thật rất đau đầu, đợi thuốc mang đến cũng phải mất nửa tiếng. Nếu không có thuốc, nửa phút thôi cũng không chịu nổi rồi.
Tuy vẫn không hoàn toàn tin tưởng Giang Khương, nhưng bà vẫn gật đầu:
- Bác sĩ Giang, làm phiền cậu rồi.
Thấy Bạch phu nhân gật đầu, Giang Khương mỉm cười, nhưng trong lòng thật sự bất đắc dĩ. Hành y, tuổi tác chính là một trở ngại rất lớn. Mặc kệ anh giỏi bao nhiêu, khi khám bệnh chung quy người bệnh phải tìm những bác sĩ lớn tuổi. Với lứa tuổi của hắn, muốn nhận được sự tín nhiệm của người bệnh là hoàn toàn không dễ dàng.
Nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ chứng minh bản thân mình.
Giang Khương quyết định sẽ không bỏ qua cơ hội kéo gần quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch. Bây giờ hắn giống như một con chuột tham lam, toàn lực nắm chắc những cơ hội gặp được. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội tìm được người hắn muốn tìm, biết được rõ ràng chuyện hắn muốn biết.
Trong hòm khám bệnh của Hồ lão luôn có sẵn dụng cụ châm cứu. Mặc dù ông rất ít khi dùng, nhưng là một bác sĩ trung y, nếu như trong hòm khám bệnh không có ngân châm thì quả thật rất kỳ cục.
Cho nên, bên trong hòm khám bệnh của Hồ lão luôn có mặt thứ này.
Giang Khương rút ngân châm ra, dùng rượu cồn khử trùng, bước đến bên cạnh Bạch phu nhân, cười nói:
- Bạch phu nhân, bà đau ở đâu? Có thể chỉ cho tôi xem được không?
Mặc dù nhìn cây ngân châm thật dài trong tay Giang Khương, Bạch phu nhân cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng nhìn nụ cười có thể khiến người ta yên tâm của Giang Khương, Bạch phu nhân cũng thoáng thả lỏng lại.
Giang Khương nhìn ra được sự khẩn trương của Bạch phu nhân, cười nói:
- Bạch phu nhân, bà nhắm mắt lại đi. Không đau đâu.
Nghe Giang Khương nói, Bạch phu nhân liền nhắm mắt lại, lúc này bên ngoài có người vội vã bước vào, nhìn ngân châm trong tay Giang Khương, liền kêu to lên:
- Cậu là ai? Đang định làm gì đấy?
Những người đang có mặt bị thanh âm này làm cho sửng sốt.
Giang Khương quay đầu lại nhìn người vừa mới bước vào, ánh mắt hiện lên sự tức giận.
- Ồ, là bác sĩ Chu sao ? Tại sao anh lại đến đây ?
Chủ nhiệm Triệu nhìn thấy người bước vào, có chút sửng sốt, liền cười nói. Gã bác sĩ này dường như hôm nay có ca trực, nhưng thật không ngờ lại nhận được tin tức nhanh như vậy.
Gã bác sĩ Chu mặc áo blouse trắng, vẻ mặt nhã nhặn, đeo cặp mắt kính màu vàng, có thể nói là hào hoa phong nhã, nhưng gương mặt lúc này lại chẳng đẹp chút nào, trừng mắt nhìn Giang Khương, sau đó quay sang nhìn Chủ nhiệm Triệu, cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu, tôi nghe nói Bạch phu nhân bị chứng đau nửa đầu tái phát, nên cố ý đến đây khám cho Bạch phu nhân.
- Là như vậy sao? Thật là cảm ơn bác sĩ Chu.
Nghe bác sĩ Chu này nói, Chủ nhiệm Triệu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bác sĩ trong bệnh viện luôn nhìn chằm chằm vào phòng bệnh này. Khi có chuyện, liền có bác sĩ chạy đến đây ngay. Vị bác sĩ Chu này muốn nhân cơ hội kéo quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch cũng là chuyện bình thường.
- Bạch phu nhân, bây giờ để tôi khám cho bà một chút nhé.
Bác sĩ Chu nhìn Bạch phu nhân đang ôm đầu ngồi một bên.
Bạch phu nhân miễn cưỡng cười nói:
- Cảm ơn bác sĩ Chu, tôi đang định mời bác sĩ Giang châm cứu giùm tôi.
- Châm cứu? Châm cứu thì có ích lợi gì chứ? Hơn nữa, nếu không khử trùng cẩn thận, rất dễ bị nhiễm trùng.
Gã bác sĩ Chu nhìn cây ngân châm trong tay Giang Khương, hừ lạnh một tiếng:
- Bạch phu nhân, bà cũng đừng nên quá tin tưởng người khác. Như vậy rất dễ dàng gây ra tác dụng phụ. Hay là để tôi kê chút thuốc cho bà?
- Ồ, không cần đâu, cảm ơn bác sĩ Chu. Thuốc ở đây dường như không có tác dụng với tôi. Thôi thì cứ để bác sĩ Giang châm cứu cho tôi.
Nghe giọng điệu của bác sĩ Chu, Bạch phu nhân lắc đầu nói.
Nghe Bạch phu nhân nói, bác sĩ Chu vội vàng đáp:
- Không sao. Tôi sẽ kê cho bà một loại thuốc mới, rất có công dụng đối với chứng đau nửa đầu, tên là Ba Nang Ninh. Nếu không, bà cứ thử xem.
- Ba Nang Ninh?
Bạch phu nhân cau mày, sau đó nói:
- Tôi đã uống qua rồi, cũng không có tác dụng.
Nghe xong, sắc mặt bác sĩ Chu liền cứng đờ, sau đó vội vàng nói:
- Vậy thì thử loại Đái Phân thử. Loại này rất có công dụng với những người bị chứng đau nửa đầu.
- Đái Phân cũng đã uống rồi, cũng không có hiệu quả. Cảm ơn cậu, bác sĩ Chu.
Lúc này Bạch phu nhân đã có chút không chịu được, lãnh đạm nói.
- Bạch phu nhân, bà đừng tin vào thủ thuật châm cứu của đám lang băm giang hồ. Bọn họ không được học y đàng hoàng, rất dễ dàng để xảy ra vấn đề. Hay là cứ để tôi kê đơn thuốc cho bà.
Gã bác sĩ Chu này căn bản không chú ý đến lời nói của đối phương đã mất kiên nhẫn, vẫn cứ đứng ở đó nói nhảm, muốn đánh động Bạch phu nhân.
Hồ lão và Giang Khương nghe gã bác sĩ Chu càng nói càng thấy kỳ cục, sắc mặt có chút giận dữ. Như thế nào lại có chuyện chỉ trích lung tung, nói xấu người khác như vậy chứ?
- Vị bác sĩ này, xin anh chú ý lời nói của mình. Cái gì gọi là lang băm giang hồ chứ?
Ánh mắt Giang Khương lạnh lại. Hắn biết rất nhiều bác sĩ ở các bệnh viện lớn đều xem thường bác sĩ tầng dưới, lại càng xem thường bác sĩ trung y. Nhưng không nghĩ đến lại đạt tới tình trạng như gã bác sĩ trước mặt.
- Cậu, tôi nói cho cậu biết, có tôi ở đây, cậu đừng hòng dùng vật này lừa gạt Bạch phu nhân. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghe nói châm cứu có thể chữa bệnh. Tôi nói cho cậu biết, nơi này là bệnh viện trực thuộc đại học Đông Nguyên, không phải là nơi để cho đám tà đạo các người xằng bậy.
Gã bác sĩ Chu này nói năng vô cùng nghĩa khí. Trước kia y học thạc sĩ y khoa, cũng là Phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của bệnh viện số 1, tự cho mình là rất cao. Hơn nữa, y luôn khinh thường trung y. Giang Khương tuổi còn trẻ, vừa nhìn là biết nhiều nhất cũng chỉ hai ba hai bốn tuổi. Cho nên, vừa thấy Giang Khương là không ngừng đả kích.
- Cậu nói cái gì ? Cái gì gọi là tà đạo ?
Hồ lão cũng vô cùng tức giận. Ông hành y mấy chục năm nay, cứu sống người vô số, đây là lần đầu tiên có người dám trước mặt ông nói trung y là tà môn.
Lúc này, gã bác sĩ Chu mới chú ý đến một lão đồng chí ngồi bên cạnh, nhìn có chút quen mắt, lập tức sửng sốt.
Nhưng y như thế nào lại không nhớ nổi là đã gặp qua ở chỗ nào, thấy vậy cũng không thèm quan tâm. Bệnh viện số 1 làm sao giống với những nơi khác được ? Nơi này có quy cũ nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép người khác hành nghề ở đây.
Lạnh giọng nói :
- Tôi mặc kệ các người là ai, nhưng nơi này là bệnh viện số 1, không phải là nơi các người có thể lộng hành. Các người đừng hòng lừa gạt Bạch phu nhân.
Nghe được lời này, Hồ lão càng thêm tức giận, nhìn gã bác sĩ Chu bất quá chỉ mới hơn ba mươi, lạnh giọng nói :
- Được, Hồ Khánh Nguyên tôi hành y mấy chục năm nay, đây là lần đầu tiên có người nói tôi gạt người.
- Hồ Khánh Nguyên ?
Nghe xong tên của Hồ lão, gã bác sĩ Chu liền sửng sốt, lúc này mới nhớ đến vị lão đồng chí này là ai. Hơn nữa y cũng biết vị lão đồng chí này có mối quan hệ khá mật thiết với các lãnh đạo bệnh viện. Vừa rồi chỉ lo kéo quan hệ với Bạch phu nhân, quên mất vị lão đồng chí này là ai.
Trong lòng liền căng thẳng, chỉ thiếu chút nữa cho mình một cái tát. Y quả thật không nghĩ đến, Bạch phu nhân để cho người ta trị liệu chính là vì có Hồ lão y sư ở đây. Nói lung tung như vậy chính là đắc tội với ông.
Mặc dù y luôn khinh thường trung y, nhưng ngẫm lại thân phận của đối phương, vội vàng cười nịnh :
- Xin lỗi, xin lỗi, Hồ y sư, tôi không biết có ngài ở đây. Đây hẳn là đệ tử của ngài ? Tôi thấy cậu ta còn trẻ như vậy, tưởng là loại người lừa gạt.
- Hừ, tuổi còn trẻ thì không thể chữa bệnh sao ? Bác sĩ Chu bất quá cũng chỉ mới ba mươi, mặc dù đệ tử của tôi nhỏ hơn cậu mộit chút, nhưng làm sao cậu biết nó không thể chữa bệnh ?
Lúc này, Hồ lão đã cực kỳ tức giận. Đây là lần đầu tiên ông nghe nói trung y là tà môn ngoại đạo :
- Đừng tưởng rằng cậu học tây y mấy năm là có thể hếch mặt lên trời. Mặc dù đệ tử tôi còn trẻ tuổi, nhưng Chủ nhiệm Tôn, giáo sư Khâu của các người còn phải nhờ đệ tử tôi đến hỗ trợ đấy.
- Nếu không có đệ tử tôi, phẫu thuật của lão thái thái làm sao mà thành công ? Lúc đó cậu làm gì ?
Hồ lão đau lòng cho Giang Khương, trong lòng vừa tức vừa giận, mắng gã bác sĩ Chu không nói được gì.
- Ngài...ngài...
Gã bác sĩ Chu bị Hồ lão mắng đến mặt đỏ lên, nhưng vì thân phận của Hồ lão, y không dám lên tiếng nói lại, cứ đứng đó, tức giận đến mức run lên.
Y cũng có nghe qua cuộc phẫu thuật của lão thái thái, cũng có nghe đến chuyện bệnh viện mời một người bên ngoài đến hỗ trợ. Nhưng gã bác sĩ Chu không biết, cũng không tin lời nói của Hồ lão. Làm sao mà có chuyện đám người giáo sư Khâu phải nhờ đến một gã thanh niên còn quá trẻ đến hỗ trợ ? Phẫu thuật, nếu không có mấy chục năm kinh nghiệm và kỹ thuật, ai có thể làm được chứ ?
Trong lúc y đang nổi giận, trong lòng tràn đầy khinh thường, Chủ nhiệm Triệu bên cạnh vội vàng nói: