Mục lục
Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa tay nhặt cánh tay bị chặt đứt của con trai lên, sắc mặt Tề Lãng tái xanh. Ông như thế nào cũng không ngờ đến kết quả lại như vậy.

Nhìn cánh tay, trong lòng Tề Lãng trào lên từng trận co rút. Mặc dù cánh tay còn có thể nối trở lại, nhưng từ nay về sau nó sẽ không còn được như trước nữa.

Tuy đối với người bình thường mà nói, nó sẽ chẳng có gì ảnh hưởng, nhưng đối với người luyện võ, ảnh hưởng sẽ rất lớn. Đặc biệt tay phải đã không còn linh hoạt như xưa. Nếu có thể giữ được thực lực ở mức như bây giờ đã là may mắn lắm rồi.

Tề Nhạc Minh trong tương lai sẽ tiếp quản Tề gia. Nếu thực lực không tăng lên được ngoài Thiên giai, làm sao mà tiếp quản? Làm sao mà phục chúng? Nghĩ đến đây, lòng Tề Lãng lại quặn đau. Sau khi đưa cánh tay cho bác sĩ để đưa đi ướp lạnh, chuẩn bị phẫu thuật nối lại, ông ngẩng đầu nhìn Giang Khương vẫn đang bị cao thủ Tề

gia bao quanh, ánh mắt hiện lên tia oán độc.

Bốn cao thủ của Thiên Y Viện rốt cuộc cũng đã chạy đến, bao quanh Giang Khương. Tuyên Tử Nguyệt cũng đã đứng bên cạnh hắn. Sau khi xác nhận trạng thái của Giang Khương không tệ lắm, hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề, liền cầm một thanh trường đao trên mặt đất lên, che chắn cho Giang Khương, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hung ác, nhìn chằm chằm đám cao thủ của Tề gia.

Giang Khương đã vì cô mà làm được đến nước này, tổn thương thành như thế, muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ không nổi. Tuyên Tử Nguyệt cắn môi, nhìn đám cao thủ đằng trước, lẩm bẩm:

- Bây giờ sẽ đến phiên em bảo vệ cho anh.

- Tề Lãng, Tề gia của ông thật sự quá đáng rồi đấy.

Cao thủ đầu lĩnh Thiên Y Viện cũng cầm trường đao trong tay, cẩn thận đề phòng đám người xung quanh, đồng thời nhìn chằm chằm Tề Lãng, quát lớn:

- Tề gia các người lật lọng, nghĩ Thiên Y Viện chúng tôi không có người sao? Hôm nay, nếu bác sĩ Giang có việc gì, trong vòng ba ngày, Thiên Y Viện chúng tôi tất có sở báo.

Mặc dù người đàn ông trung niên của Thiên Y Viện tức giận đến cực điểm nhưng ông cũng không biểu lộ quá mức, chỉ là nhắc nhở Tề Lãng. Nếu Tề Lãng còn có dũng khí làm chuyện gì khác, sẽ có hậu quả tất báo.

Bởi vì ông biết rất rõ, nếu Tề Lãng nổi điên lên, cho dù ông và ba người kia liều chết chống cự, cũng không thể chống lại nổi sự điên cuồng của cao thủ Tề gia.

Hơn nữa ông cũng biết rõ, Tề Lãng cũng không phải là người tùy ý kiêu ngạo. Bây giờ Tề Lãng vẫn còn cơ hội thu tay, ông chỉ là nhắc nhở Tề Lãng, cũng như gây thêm chút áp lực cho Tề Lãng mà thôi.

Nhìn cao thủ Tề gia bao vây mấy người Giang Khương, sắc mặt Tề Lãng vẫn không biểu hiện gì. Ông biết lời đối phương nói không phải là giả. Nếu ông trong tình huống này ra lệnh giết chết bọn họ, trong vòng ba ngày, có lẽ cả nhà Tề gia sẽ không bị diệt, nhưng Thiên Y Viện sẽ hủy diệt phân nửa Tề gia, khiến cho Tề gia phải trả một cái giá không thể chấp nhận nổi.

Nhưng cái giá mà Tề gia phải trả lần này cũng rất cao. Không chỉ tổn thất một số cao thủ, hơn nữa tay phải của Tề Nhạc Minh cũng bị Giang Khương chặt đứt. Còn có Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh Giang Khương nữa. Ngoài tổn thất nhân thủ thì mặt mũi cũng không còn.

Cho nên, gương mặt Tề Lãng vẫn âm tình bất định. Tuy ông biết mình nên đưa ra lựa chọn như thế nào. Nhưng ông vẫn muốn tỏ ra kiêu ngạo một chút, ít nhất cũng biểu hiện Tề gia là một đại gia tộc, không ai có thể uy hiếp được.

Hơn nữa, mặc dù Tề Lãng không dám hạ tử thủ với Giang Khương lúc này, nhưng cũng quyết định cho tên tiểu tử đó căng thẳng một chút. Tề gia là đại gia tộc mấy trăm năm, muốn bóp chết hắn chỉ là chuyện của vài phút đồng hồ.

Tất cả mọi người và cao thủ của Tề gia đều nhìn chằm chằm Tề Lãng, chờ gia chủ đưa ra quyết định. Mặc dù mọi người biết Tề Lãng sẽ đưa ra quyết định gì, nhưng Tề gia lần này thật sự là tổn thất rất lớn, hơn nữa, ngay cả cánh tay của Tề Nhạc Minh cũng bị chém đứt. Tề Lãng nổi điên cũng không phải là không thể.

Cho nên, tất cả mọi người đều cùng chờ đợi.

Nhưng Tề Lãng còn chưa lên tiếng, trong vòng vây đã có động tĩnh.

Vẫn luôn dùng đao để chống đỡ thân hình, hơn nữa còn luôn cúi đầu, Giang Khương không biết đã ngẩng đầu lên khi nào.

Bốn cao thủ Thiên Y Viện và Tuyên Tử Nguyệt đang bảo vệ Giang Khương cũng không phát hiện cho đến khi nhìn thấy sắc mặt khác thường của đám cao thủ Tề gia đang bao quanh, lúc này mới khẩn trương nhìn lại.

- Đi.

Hai mắt vẫn đỏ bừng như cũ, gương mặt lạnh nhạt, nhưng khóe miệng Giang Khương lại nhếch lên, tay phải cầm đao, chậm rãi bước về phía trước hai bước, vươn tay trái về phía Tuyên Tử Nguyệt.

Nhìn thấy cước bộ của Giang Khương vẫn vững vàng, mặc dù không còn vẻ mặt ôn nhuận như ngày xưa, dường như có chút quái dị, nhưng nhìn thấy Giang Khương vươn tay đến, Tuyên Tử Nguyệt vẫn không ức chế được sự rúng động trong lòng. Xem ra Giang Khương đã thật sự không còn vấn đề gì quá lớn.

Mỉm cười với Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, gật đầu.

- Đi thôi.

Nắm tay Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương quay đầu lại nhìn bốn cao thủ đang thủ hộ xun quanh, gật đầu một cái rồi bước ra ngoài, xem đám cao thủ Tề gia đang bao vây giống như gà chó.

Thấy Giang Khương nắm tay Tuyên Tử Nguyệt, không thèm để ý đến đám cao thủ của Tề gia xung quanh, bốn vị cao thủ của Thiên Y Viện đang khẩn trương đồng thời thả lỏng. Bác sĩ Giang đã không sao, bọn họ còn e ngại chuyện gì, lập tức ngẩng đầu cầm chặt trường đao, theo sát đằng sau Giang Khương bước ra ngoài.

Thiên Y Viện chưa bao giờ cúi đầu trước người khác. Tề gia thì như thế nào? Nếu dám ngăn cản, có chết cũng không để Thiên Y Viện mất hết mặt mũi.

Nhìn Giang Khương bước đi, đám cao thủ Tề gia nhìn nhau. Gia chủ còn chưa ra lệnh, bọn họ không biết nên ngăn cản hay là thả cho họ đi.

Trong lúc cao thủ Tề gia đang do dự, sắc mặt Tề Lãng một lần nữa tái xanh. Ông thật không ngờ Giang Khương lại không để Tề gia vào mắt.

Nếu bây giờ hạ lệnh cho thuộc hạ thối lui, để Giang Khương rời đi, mặt mũi Tề gia sẽ triệt để không còn.

Nhưng trong lúc ông còn đang do dự, Giang Khương lại nắm tay Tuyên Tử Nguyệt bước đi. Đám cao thủ Tề gia nhìn Giang Khương từng bước một đi đến, một đám liền lộ vẻ giận dữ.

Hôm nay tiểu tử này đến phá hỏng hỷ sự nhà người ta, đánh bị thương nhiều người như vậy, bây giờ lại không để bọn họ vào mắt. Gia chủ còn chưa hạ lệnh, bọn họ liền cắn răng, hét lớn giơ đao bổ xuống Giang Khương, muốn bức hắn lui trở về.

Nhưng khi bọn họ vừa mới giơ đao, chỉ thấy một đạo ngân quang xuất hiện đằng trước, sau đó tay trầm xuống, một cảm giác tê rần truyền đến.

Chờ đến khi bọn họ hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện cánh tay của mình đã bị một đao xuất quỷ nhập thần của đối phương chặt đứt. Trong lúc hoảng hốt, hai cao thủ Thiên Y Viện từ phía sau Giang Khương tiến lên, dùng đao đánh hai người khác thối lui, che chở Giang Khương trước hai cao thủ đã cụt tay, một cước đánh bay ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, hơn nữa bên mình lại chịu thiệt, đám cao thủ Tề gia bên cạnh đều phẫn nộ giơ đao bổ tới.

Nhìn trường đao bổ tới, màu đỏ trong mắt Giang Khương chợt lóe lên, tay trái căng lên, kéo Tuyên Tử Nguyệt vào lòng, đồng thời một đạo ngân quang xuất hiện đằng trước.

Đường đao trong tay Giang Khương lưu loát bổ trúng hai thanh trường đao đang bổ ra. Chân phải đá trúng bụng dưới của một người.

Chỉ nghe tên cao thủ kia rên lên một tiếng, miệng phun ra một ngụm máu rồi bay ngược ra ngoài.

Lúc này, đường đao trong tay phải Giang Khương một lần nữa vung lên, ngân quang chợt hiện, trường đao đang bổ tới phía đối diện bị trúng một đao của Giang Khương, sau đó bị đẩy ra. Khí thế của đường đao cũng không ngừng lại. Đối phương kêu thảm lên một tiếng, một cánh tay mang theo máu bay lên.

Các quan khách đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, trong không trung, hoặc người bay ra hoặc cánh tay bay ra hoặc trường đao bay ra, sắc mặt đều cứng đờ.

Bọn họ đều nhìn thấy rõ vết thương trên người bác sĩ Giang, nhưng tại sao lại thành cảnh tượng như vậy? Động tác vô cùng ác liệt. Thực lực này chỉ có tăng chứ

không giảm. Quả thật giống như một sát thần.

Phải biết rằng cao thủ Tề gia trên cơ bản đều không dưới Địa giai. Ít nhất cũng là Địa giai tầng ba. Tại sao nhiều người như vậy, trước mặt một bác sĩ tuổi còn quá trẻ của Thiên Y Viện lại không hề có lực ngăn cản?

Trong lúc che chở cho một người, gương mặt bác sĩ Giang vẫn cứ lạnh nhạt, hai mắt hồng quang chợt hiện, một luồng sát khí quanh thân phóng lên cao, mang theo khí thế gặp Phật giết Phật, gặp thần sát thần.

Nhìn từ đầu đến cuối, Giang Khương không biết đã chặt đứt bao nhiêu cánh tay, mọi người đều kinh hãi, thầm nghĩ:

- Bác sĩ Giang này chẳng lẽ còn có một ngoại hiệu “Trảm thủ đảng”?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK