Tu giả Huyền Vũ cảnh được máu nuôi gân cốt, có thể xé xác thú dữ.
Tuy Lữ Thạch bị tước mất một bàn tay, nhưng kéo một chiếc xe kéo vẫn không thành vấn đề.
Dọc theo đường Lữ Thạch kéo xe đi, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đẫm mặt đất.
“Xe kéo đến từ Sở gia, nghe nói vị kia của Sở gia mới quay trở lại, chém giết hơn mười người đệ tử Liệt Dương Tông!”
“Sao có thể, chẳng phải hắn biến thành tàn phế rồi sao?”
“Đại khái là có cơ duyên khác, khôi phục thực lực nên muốn đi báo thù”.
“Hả, hắn muốn đi Liệt Dương Tông? Nghe nói, năm đó việc huyết thống thần linh của hắn biến mất là một âm mưu”.
“Bất luận như thế nào, hắn là người đầu tiên dám thẳng thắn khiêu khích Liệt Dương Tông!”
…
Thanh Sơn Thành sôi trào, đám người đông đúc chen chúc tới.
Thân là một trong các thế gia của Thanh Sơn Thành.
Những chuyện Sở gia gặp phải mấy năm nay không phải là bí mật.
Đủ loại nghị luận đẩy Sở gia lên đầu sóng ngọn gió, ngay cả thành trì xung quanh cũng chấn động, rất nhiều người đi theo xe kéo.
Liệt Dương Tông là đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều, cách Thanh Sơn Thành chưa đến trăm dặm, không thể nói là xa xôi.
Bất luận lần khiêu khích này có kết quả như thế nào đều đáng giá xem qua.
“Gia gia, người kia là đại ca ca ạ?”
Trong dòng người ồ ạt, Đồng Đồng bảy tám tuổi thốt lên đầy kinh ngạc.
Xuyên thấu qua màn tơ bồng bềnh, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ba bóng người.
Nhưng cô bé từng gặp qua Nhân Đồ bên cạnh xe kéo tại Thái Nguyệt tửu lâu.
“Chính xác”.
“Là hắn!”
Hô hấp của Phó Vệ trở nên dồn dập.
Hôm qua lão ta còn đang tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng Bắc Vương.
Giờ được nhìn thấy Bắc Vương đến đại giáo.
“Nhân tài kinh thế như Bắc Vương lại đến từ Sở gia”.
Cảm xúc của Phó Vệ quay cuồng: “Mắt của đám trưởng lão Liệt Dương Tông kia bị mù sao?”
Bắc Vương, truyền kỳ của Đại Hạ Vũ Triều.
Lai lịch của đối phương là thông tin tuyệt mật, lời đồn đãi cực kỳ nhiều.
Cho đến hôm nay lão ta mới biết được, xuất thân của Bắc Vương không hề cao quý như lời đồn.
So sánh với toàn bộ Đại Hạ Vũ Triều, Sở gia chỉ có thể xem như nhà nghèo.
Ai nói nhà nghèo không thể sinh ra vương hầu?
"Ny Nhi".
"Chúng ta đi theo!"
Phó Vệ dắt tay Đồng Đồng khập khiễng đi theo, chẳng khác gì hành hương.
Gió lớn thổi qua, vén lên màn tơ trên xe kéo, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
"Chẳng lẽ hắn chính là ân nhân của ta?"
Trong đám người, một thanh niên mặc giáp nhẹ màu bạc chấn động nhìn theo,
Hắn ta là Bàng Phong, thống lĩnh Thành Vệ quân.
Hôm qua, sau khi tự tay đâm chết kẻ thù, hắn ta lập tức chạy tới Thái Nguyệt tửu lâu, đúng lúc gặp thoáng qua Sở Ninh vừa rời đi.
Giờ phút này, nhìn thấy chân dung của Sở Ninh, hắn ta lập tức phản ứng lại.
“Ca, người đến càng ngày càng nhiều”.
“E là Liệt Dương Tông đã nhận được tin tức”.
Bên trong xe kéo, Sở Dao không ngừng nhìn xung quanh, lộ vẻ bất an.
“Không có việc gì”.
Sở Ninh mỉm cười.
Hắn đi trăm dặm là để thanh toán nợ nần.
Dù Liệt Dương Tông có lấy ra sức mạnh của toàn tông cũng không thể ngăn cản hắn.
Vẻ thong dong của Sở Ninh làm Sở Nguyên cười to.
Ông không hỏi cảnh giới của Sở Ninh, nhưng trong lòng mơ hồ có vài suy đoán.
…
Trong Liệt Dương Quận, có một dãy núi cỏ cây tươi tốt.
Xuyên qua tầng sương mù mờ mịt, có thể thấy dãy nhà được xây dựa lưng vào núi. Gần cung điện, hạc trắng nhẹ nhàng nhảy múa, cỏ ngọc lan tràn, cảnh tượng như hang động thần tiên.
Nơi này chính là Liệt Dương Tông.
Đằng trước sơn môn hùng vĩ, ba trăm đệ tử Liệt Dương Tông sừng sững đứng đó.
Hôm qua, chuyện của Sở gia đã khiến Liệt Dương Tông chấn động.
Hiện tại.
Người của Sở gia còn dám để Lữ Thạch kéo xe, đi thẳng đến Liệt Dương Tông.
Không thèm quan tâm đến việc huynh trưởng của Lữ Thạch đã trở thành Thiếu tông chủ Liệt Dương Tông.
Dù có là một đệ tử bình thường, việc này cũng là nỗi nhục của Liệt Dương Tông.
“Đến rồi!”
Chợt, tiếng nói vang lên.
Phía trước, trên con đường nhấp nhô, lá rụng đầy đường bị gió lớn cuốn bay lên không trung.
Một chiếc xe kéo đi tới, ánh nắng vương vãi, chiếu sáng rạng rỡ.
Nhân Đồ như hộ vệ, sải bước đi theo bên cạnh.
Theo sau xe kéo là mấy ngàn người đi theo, họ đến từ các thành trì lớn xung quanh.
Keng keng keng!
Trong chớp mắt, âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ liên tiếp vang lên.
“Trọng địa Liệt Dương Tông, chớ có làm càn!”
“Thả Lữ Thạch, các ngươi còn một chút hy vọng sống!”
Trước sơn môn, ba trăm đệ tử Liệt Dương Tông tung bay tay áo, huyết khí như hồng.
Bọn họ đã đạt tới Huyền Vũ cảnh, máu nuôi gân cốt, đồng loạt ép sát vào xe kéo.
Nhưng.
Bên trong xe kéo không hề có phản hồi gì.
Nhân Đồ mắt nhìn thẳng, thúc giục Lữ Thạch tiếp tục đi về phía trước.
Bắc Vương đương thời, đứng hàng đỉnh cao, há có thể lãng phí miệng lưỡi với đám người này.
“Sở Ninh, ta biết người trong đó”.
“Ngươi, một đồ bỏ đi của Liệt Dương Tông cũng dám khiêu khích uy phong của đại giáo”.
“Hôm nay, ta sẽ thay mặt sư huynh Lữ Tinh Thần đánh chết ngươi”.
Một đệ tử muốn lập công nên xông lên đầu, hắn ta bật nhảy, muốn xông lên xe kéo.
Thịch!
Khuôn mặt Nhân Đồ không biểu cảm, đánh ra một chưởng, nhấc lên dòng khí dời núi lấp biển. Vị đệ tử kia như bị sét đánh, phun mạnh ra máu tươi, bay ngược mấy chục mét.
"Làm càn!"
Những đệ tử khác phẫn nộ, cùng nhau tấn công.
Chỉ một thoáng.
Ánh kiếm đan xen nhau như thủy ngân, kiếm minh như long ngâm.
Nhưng mười mét xung quanh xe kéo vẫn yên ả như cũ.
Bóng dáng Nhân Đồ như quỷ mị, mỗi lần lóe lên đều sẽ có một đệ tử Liệt Dương Tông ngã rạp như cỏ dại, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Hãn tướng dũng mãnh dưới trướng Bắc Vương đều đứng hàng Vũ Cảnh, ai cũng có tu vi đủ để cứng rắn đối đầu với một phe đại giáo.
Như hắn ta chẳng hạn.
Nếu chưa từng tàn sát cả vạn người, sao lại mang tên Nhân Đồ.
Qua mười mấy lượt hô hấp, không còn một ai đứng trước xe kéo.
Ba trăm đệ tử Liệt Dương Tông hoặc ngã trong vũng máu, hoặc ngất đi, kẻ nào còn miễn cưỡng đứng được cũng hoảng sợ lui lại.
Sự chú ý của bọn họ vốn tập trung trên người Sở Ninh.
Lại không ngờ rằng Nhân Đồ đi theo đáng sợ đến vậy.
Ba trăm người bọn họ đều là Huyền Vũ cảnh, lấy nhiều đánh ít nên không thể gần người.
Người xem cuộc chiến tại đây sôi nổi bàn tán.
Sở gia vừa trở về đã trèo lên Liệt Dương Tông, xem ra không phải là không hề có sự chuẩn bị, bọn họ mời được một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.
“Một đám vô dụng!”
Lữ Thạch giận dữ.
Kéo xe cho Sở Ninh suốt trăm dặm, gã ta vô cùng bực bội.
Vốn tưởng rằng lúc đến Liệt Dương Tông, gã ta liền có thể thoát vây, nhưng đám đệ tử này thật quá vô dụng.
Trước mắt bao người.
Xe kéo đã đi vào sơn môn, đằng trước là một cầu thang bằng đá xanh, như thang trèo lên mây.
Đây là “Tông Đạo” của Liệt Dương Tông, có 9999 bậc thang, khắc xuống đại trận trấn sơn.
Kẻ không được cho phép mà dám tự tiện xông vào, đều sẽ chịu sự trấn áp của đại trận trấn sơn.
“Sáu năm rồi…”
Màn tơ của xe kéo xốc lên, Sở Ninh cất bước đi xuống.
Nhìn chăm chú vào Tông Đạo này, ánh mắt Sở Ninh khẽ biến hóa.
Sáu năm trước.
Hắn bị Lữ Tinh Thần hãm hại, chịu Liệt Dương Tông trục xuất, hồn bay phách lạc rời đi từ chính Tông Đạo này.
Từng cảnh tượng thoáng hiện lên như mới vừa hôm qua.
Hôm nay, hắn đã trở lại.
Hắn không còn là thiếu niên chịu hãm hại lại không có sức lực phản kích năm xưa.
"Sở Ninh!"
“Giơ tay chịu trói, thả Lữ Thạch ra, nếu không giết toàn tộc ngươi!”
Một đám mây bay lên trên Tông Đạo, đại trận trấn sơn được khởi động.
Nghìn bóng người mặc áo bào thêu hình mặt trời chói chang xuất hiện. Tay bọn họ cầm vũ khí sắc bén đứng xếp trên từng bậc thang, giọng nói vang dội xé nát tầng mây.
Thân là đại giáo Đại Hạ Vũ Triều.
Đệ tử bên trong Liệt Dương Tông lên đến mấy vạn người.
Ba trăm vị trông sơn môn vừa rồi chỉ là một góc của tảng băng chìm. Giờ phút này, đứng trên Tông Đạo, có cả đệ tử tinh anh cấp bậc Địa Vũ cảnh.
"Ha ha!"
Ánh mắt Sở Ninh quét qua từng khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hồi hắn vẫn còn là nhân tài kiệt xuất của Liệt Dương Tông, những người này thường xuyên nịnh bợ hắn.
Sau khi huyết thống thần linh của hắn bị mất đi, tất cả bọn họ phản chiến, hướng về Lữ Tinh Thần, không chỉ châm chọc khiêu khích hắn, mà còn chỉ trích hắn sai, khiến Liệt Dương Tông có cớ để trục xuất hắn.
Đây ấy mà, chính là lòng người.
“Chuyến này, Sở Ninh ta muốn giết ba người”.
“Một là Vương Thanh Phong, hai là Từ Phúc, ba là Lữ Tinh Thần. Kẻ ngăn cản ta, chết”.
Áo bào Sở Ninh tung bay, bước lên mười bậc, tiếng nói sang sảng truyền xa, khiến rất nhiều người thay đổi sắc mặt.
Vương Thanh Phong và Từ Phúc đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Liệt Dương Tông.
Về phần Lữ Tinh Thần.
Còn là Thiếu tông chủ Liệt Dương Tông, hiện giờ là thiên kiêu bậc nhất trong tông.
Sở Ninh xông lên núi vì muốn giết ba người này!