Ngày hôm ấy.
Ở Bắc Vương phủ, Thanh Sơn Thành, Hoàng Kim Ma Điêu toàn thân như được đúc bằng vàng ròng thuận gió bay lên, chở theo một nam một nữ nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
“Không cần nói cho dì Lâm biết ư?”
Tần Hoa Ngữ mặc váy sa màu đỏ, mái tóc tung bay như một tiên tử rực lửa, đẹp không gì sánh bằng.
“Không cần”.
Sở Ninh lắc đầu.
Bí cảnh Hóa Long có dư uy bán thuần huyết, ngay cả hoàng giả Tử Phủ cũng bị hạn chế, không thể vào được.
Chứng tỏ chuyến đi này tương đối nguy hiểm.
Báo cho người nhà biết chỉ tổ khiến họ càng thêm lo lắng.
“Ừ”.
Tần Hoa Ngữ gật đầu, không cần phải nói thêm gì nữa.
Sở Ninh lấy bản đồ ra, liên tục xác định phương hướng.
Chỉ còn một tháng nữa là sẽ tới ngày Thất Tinh Liên Châu.
Bí cảnh Hóa Long nằm ở phía tây của Đại Hạ, bên trong rừng sâu núi thẳm, cách xa tận mấy vạn dặm.
Với tốc độ bay của Hoàng Kim Ma Điêu, e là phải mất hơn nửa tháng mới tới được, cho nên đương nhiên phải xuất phát sớm.
Sở Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn mảnh đất bên dưới.
Đại Hạ chỉ là một đại quốc của Thanh Châu.
Còn Thanh Châu lại chỉ là một trong ba ngàn châu của Chân Linh đại lục.
Tộc địa Sở tộc ở đâu?
Ông nội hắn, Sở Vô Địch đang ở đâu?
Bọn họ bay thẳng một mạch về phía tây.
Dọc đường đi có nhiều núi cao sông lớn, thỉnh thoảng có những vùng linh khí dồi dào, còn có cả dị chủng biết bay đang đi săn mồi!
Sở Ninh giết chết bọn chúng, buổi tối cho Hoàng Kim Ma Điêu nghỉ ngơi.
Đêm đen đặc, trăng sáng sao thưa, côn trùng kêu, chim chóc hót ở xung quanh hòa với tiếng vượn hú vang vọng.
“Xem ra bí cảnh Hóa Long có sức hút rất lớn!”, Sở Ninh ngồi trên một tảng đá lớn.
Mấy ngày nay.
Bọn họ gặp nhiều tu giả dọc đường hơn, tất cả đều là thiên tài đại quốc đang trên đường tới bí cảnh Hóa Long.
Người dám tới bí cảnh Hóa Long đều ôm ý chí cực cảnh!
“Càng nhiều người càng tốt”.
Tần Hoa Ngữ bỗng nhiên mở miệng nói làm Sở Ninh ngẩn người.
Nữ nhân này muốn đi theo hắn vào bí cảnh Hóa Long tìm Chung Linh Nhũ, không rõ hiện tại làm vậy là có ý đồ gì.
“Xèo xèo!”
Tần Hoa Ngữ nướng một con thỏ rừng trên đống lửa, mỡ chảy ra, bốc lên mùi thơm.
Sở Ninh nhìn chằm chằm nó, mặt đen thui.
Tần Hoa Ngữ nướng thịt có thể nói là ngon nhất nhưng hắn không dám ăn.
Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy Tần Hoa Ngữ liên tục lấy chai lọ trong nhẫn Càn Khôn ra nghịch suốt một hồi.
“Không phải là nữ nhân này muốn hạ gục mình đấy chứ”, khóe môi Sở Ninh giần giật.
Sau khi trở thành Siêu Phàm, hắn không còn sợ độc thuật của Tần Hoa Ngữ nữa.
Nhưng hiện tại.